Thơ

Trang thơ Nguyễn Minh Châu
Thơ - Tuấn TT
Chùm thơ Đông Hương
Thơ - Huy Văn


Thơ 2017....


Một ṿng quay
Dư âm ĐH 2018
Khấn nguyện
Nỗi buồn người ở lại
Mùa Thánh
Đông về...
Gọi tên đồng đội
Nhớ mày
43 năm trôi qua, 43 năm ṃn mỏi đợi chờ
Ước mơ... Phá Tam Giang
Huynh Đệ chi binh
Thu dĩ văng
Quê hương ơi…?
T́m mày …ḿnh nằm chung
Kư ức Quận Tư
Về đâu nhỉ…khi tôi chết?
Tôi sẽ chết
Một ḿnh trên căn gác
Nỗi buồn nín câm
Chùm khế ngọt
Nhiều đêm trăn trở
Hành trang bỏ dở
Chiều thu
Hoài cổ
Màu cờ
Kỷ niệm 64 năm sinh nhật BC/TQLC
Cho người yêu dấu
Cổ Thành ơi !
Tiệc khao quân
Xin đừng hỏi tôi
Gửi hồn theo gió
Chuyện lạ nước nhà
Anh hùng tử, khí hùng nào tử
Bên nầy bờ Đại Dương
Thu chờ đợi
Cổ lai chinh chiến
Nếu có thể
Chinh phụ
Tiễn bạn
Thu buồn
Hoài cảm "Lính xa nhà"
Mộng buồn
Hoài niệm
Năm mốt năm
Nhớ hè xưa
Tôi phải là tôi
Mùa hoa phượng
Gọi thầm
Thầm lặng
Ngàn năm măi t́nh chung
Phím rối
Đứng vùng lên
Nỗi buồn vong quốc
Nỗi ưu tư
Mộng tưởng
Trời mờ... mưa đêm
Mẹ
Những giọt lệ cho những tấm thẻ bài
Mày hỏi tao?
Nhớ thằng bạn cũ
Tấm h́nh rách
Kư Ức khó quên
Những dấu xuân xưa
Câu hỏi đầu xuân
Thắp lại ánh xuân
Chiến hữu của tôi
Kư ức ngày găy súng
Nhớ ngày cũ
Trả tôi về
Xuân khuất đoá măn khai
Khóc mùa xuân
Mừng Mậu Tuất, nhớ Mậu Thân
Mưa buồn
Mừng Xuân
Xuân trong tiềm thức
Nỗi đau mẹ Việt Nam
Nhạn lạc bầy
Tuổi trẻ Việt Nam
Xuân nhớ đến Mẹ
Người Lính Già (Đại Bàng Tango)
Mùa Giáng Sinh xưa
Nhớ về chốn cũ
Nhớ nhà (Nhớ ngày ấy)
Saigon của tôi
T́nh sen
Mănh Hổ “Tây Đô”
Kư Ức khó quên (Ngày tàn cuộc chiến)
Người lính già (Cọp nhớ rừng)
Khi tôi chết (Tâm sự người lính già)
T́m phương giác
Gục đầu xuống
Đêm trăng nhớ bạn
Người lính và nỗi nhớ
Hương xưa của tôi
Người lính VNCH
Huyền thoại mưa Sài G̣n
Vịt Tiềm
Thắp nhang cho bạn
Tấm thẻ bài
Thăng trầm
Hoa nước mắt
Khi tôi đi
Độc ẩm
Nh́n đất mẹ
Nợ núi sông đă trả, chỉ c̣n nợ em
Tận cùng nỗi nhớ
Một câu hỏi
Một thoáng suy tư
Mày hỏi tao
Bạc màu áo trận
Thơ - Đông Hương 1 - 2 - 3
Đồng đội
Quận Tư, xóm nhỏ
Người lính già (Cọp nhớ rừng)
Cảm xúc Tháng Tư Đen
Nhớ Bạn tuổi thơ
Tháng Tư hoài vọng
Nhớ Phá Tam Giang
Khi cha già cha sẽ về đâu??
Biển ấy, mùa này
Tháng Ba rồi ....
Một ngày và một đời TQLC
Buồn như một sớm trời không nắng
Huế xa rồi - Mai mốt về em nhé
Mê thư lính
T́nh khúc cho một người
Nỗi nhớ buồn hiu
D́u nhau đi cho hết....
Chùm thơ Đông Hương
Ta về
Ưu tư vận nước
Tưởng niệm 40 năm
Đêm ngủ tôi mơ
Tháng Tư lại đến nữa rồi
Cái chết của một tượng đá
Xuân Buồn
Anh sẽ đưa em về
Bức dư đồ
Tâm sự lính Mũ Xanh
Ngồi xuống đây
Hăy nhặt ǵum cha
Xin giữ
Mây tháng Tư
Xuân xứ người
Lời cho này anh
Giấc mơ tương lai
Cô giáo Tịnh Như
Nhớ Cao Xuân Huy
Bông hồng Hậu Nghĩa
Anh đi...
Chiều trên quê nội
Nội tướng của t́nh thương
30 tháng 4 - Sống và Chết
Với MX Sóng Thần một thuở...
Tháng Tư đen
Tao nợ mầy...
Pho tượng người lính...
Đôi nạng gỗ...
Tôi nợ anh...
Chùm thơ Áo Trắng 
Nhớ một chiều Xuân
Thơ của Trần Khoa Danh
Tâm sự người Thương Binh
Nhà xưa đă khép

 

 

 

 

 

 


CHẠNH L̉NG THÁNG TƯ

MX Quách Vũ Uối

Chiều hôm qua Quốc Việt (Trần Như Hùng) đến nhà trao tôi cuốn “HỒI KƯ TRONG NGỤC TÙ CS”cuả bác sĩ đại úy TQLC Nguyễn văn Dơng rồi vội vă đi.. Tôi hỏi sao vậy, vào nhà uống ly nước cái đă, nhưng anh nói: Thôi mầy tao đang bận lắm để hôm nào giờ phải đi giao sách để gây quỹ yểm trợ anh em thương phế binh bên nhà .

Hùng đi xa rồi, tôi ngước nh́n quyển sách đang cầm trên tay, cái bià sách tuyệt đẹp, in h́nh sóng biển màu áo lính Thuỷ quân lục chiến Việt Nam khiến tôi bồi -hồi nhớ lại tất cả những h́nh ảnh cuả một thời son trẻ, những kỷ niệm, những chặng đường đời mà tôi đă đi qua.

Hằng năm cứ mổi độ tháng tư, tôi thường điện thoại t́m bạn bè để vấn an nhau, gởi gắm cho nhau những tiếng b́nh yên, mong ước cho tất cả đều được vui-khoẻ. Nhưng cũng có lúc tôi lại chỉ thích ngồi một ḿnh trong căn pḥng thật vắng lặng, xem laị những chồng sách cũ, những tấm ảnh cuả một thời. Ngay chính những giây phút thật vắng lặng đó, tôi tự nhủ với ḷng ḿnh "Đă bao năm rồi ḿnh c̣n nhớ được những ǵ? nghĩ ǵ? và mơ ước những ǵ?” tôi nghỉ "ḿnh có thể viết về tháng ba năm 1975” và tôi bắt đầu :

Sau khi măn khoá 5/72 sĩ quan trừ bị Thủ Đức, tôi t́nh nguyện về binh chủng TQLC. Cùng lúc với 81 tân sĩ quan trẻ, tuổi độ đôi mươi, về từ khoá 5/72Thủ Đức, khoá 5B/72, khoá 6/72 Quân trường Đồng Đế Nha Trang. Tiếp tục được huấn luyện thêm 4 tuần bổ túc căn bản TQLC tại Trung tâm huấn luyện Rừng Cấm .

Lúc bấy giờ chiến trường Trị Thiên đă yên tỉnh dần dần, nhu cầu bổ xung sĩ quan ở các tiểu đoàn tác chiến ít hơn một số được phân phối về các tiểu đoàn yểm trợ và các phần hành tham mưu. Riêng tôi được về phục vụ tiểu đoàn Công Binh TQLC, và được cấp 24 giờ phép măn khoá về thăm gia đ́nh vui chơi cùng bè bạn, mua sắm vài thứ cần thiết ..Ngày mai bay ra tŕnh diện bộ chỉ huy tiểu đoàn hành quân đang đồn trú tại Hương Điền , một quận lỵ ven biển nằm về hướng đông bắc Huế.

Tôi sanh ra và lớn lên ở thành phố Cần Thơ, nơi đó tôi có nhiều bạn bè, gia đ́nh thân yêu, biết bao là kỷ niệm êm đềm của thời thơ ấu. Chuyến bay này sẽ đưa tôi xa rời tất cả để đi về một khung trời hoàn toàn mới lạ nơi đó có nhiêu điạ danh như: Thạch Hản, Cổ Thành, Đaị lộ Kinh hoàng, La Vang…một miền đất điạ đầu, và là nơi duy nhất mà người dân Việt Nam có đời sống bị đe doạ triền miên ngay từ ngày đầu của cuộc chiến.

Trên vận tải cơ C130 gồm toàn những quân nhân TQLC măn phép,hay là những quân nhân trở ra đơn vị sau thời kỳ dưỡng thương, có vài người phụ nữ thuộc gia đ́nh quân nhân đi thăm chồng.

Chỉ hơn một giờ bay là tới phi trường Phú Bài, tôi nh́n đồng hồ... th́ trời đă xế trưa rồi! thời giờ sao nhanh quá! mới sớm mai này tôi c̣n ngồi nhâm nhi ly cà phê với Tân, thằng bạn chí thân, nó cố t́nh thức dậy sớm hơn thường lệ đến rước tôi đi…Lúc chia tay trước cổng Bộ Tư Lệnh ở trại Lê Thánh Tôn nó lặng thinh nh́n tôi mà không nói câu nào, chỉ nhè nhẹ dí vào balô cho tôi gói thuốc Bastos xanh c̣n lại mấy điếu cuối cùng …

Tiếng rù ŕ cuả động cơ, ḥa lẫn tiếng gió lành lạnh toát ra từ ống đều hoà không khí, tôi nh́n quanh không t́m ra một ai thân quen, tôi làm một người hành khách lạ trên chuyến bay đi đáo nhậm đơn vị mới nơi vùng hoả tuyến.. bao ư nghỉ miên mang trong đầu, mệt ...nhắm mắt và thiếp đi.. đến khi phi cơ từ từ hạ cao độ rồi lướt chạm đất .
Chiếc bửng phiá sau phi cơ từ từ hạ xuống trước mặt tôi là phi đaọ chạy dài của phi trường Phú Bài -Huế, tôi liên tưởng ngay đến thằng bạn cùng đá chung đội banh của trường đại học Cần Thơ. Mấy tháng trước nó đă nằm xuống chổ đoạn cuối phi đạo này dưới cơn mưa pháo trên đường ra tŕnh diện đơn vị mới. ”Hiếu nhảy dù “đó là biệt danh chúng tôi thường gọi mổi khi nhắc về nó: Đỗ cử nhân luật đaị học Cần Thơ niên khoá 1971, v́ ảnh hưỡng lệnh tổng động viên nên gia nhập vào khoá 1/72, Thương người con gái thật đẹp cùng lớp tên Dung, nhưng lại yêu đời sống giang hồ cuả sĩ quan nhảy dù trẻ tuổi, để rồi định mệnh khiến cho Hiếu không về…

Đang suy nghỉ miên mang th́ có tiếng kêu tên tôi cuả người hạ sĩ quan hậu trạm, tôi tháp tùng cùng các quân nhân măn phép đi vào bộ chỉ huy tiểu đoàn chung chuyến xe đi tiếp tế chiều nay.

Trên quốc lộ 1 đoạn đường vào thị xă Huế có thật nhiều nhiều căn cứ quân sự, từng đoàn quân xa di chuyễn.Vùng Trị -Thiên hai tỉnh điạ đầu cuả tổ quốc, như vừa đựơc vươn ḿnh trở lại sau mùa hè đỏ lửa, Thành phố Quăng Trị được tái chiếm lại bằng máu, mồ hôi,nước mắt của hơn chục ngàn chiến sĩ tham chiến. Hàng trăm ngàn quân nhân đang giăng tay trực diện với quân thù để bảo vệ lảnh thổ và đồng bào .

Xa xa là rặng Trường Sơn, núi Bạch Mă như hiện nguyên h́nh trong cái nắng vàng cuả buổi chiều, vài ngọn đồi trọc mọc lưa thưa dăm ba buị cây chồi, màu trắng cuả cát nhiều hơn màu xanh cây lá, như thầm nói lên cái oi ả cuả muà hè. Ḱa là Trung tâm huấn luyện Đống Đa chạy dài với từng dăy nhà tole thấp thoáng là những đại đội tân khoá sinh đang di hành huấn luyện.

Xe đă vạ tới trung tâm thị xă, tạm dừng lại bến xe chợ Đông Ba, nơi đây chật cứng từng hàng quân xa GMC chờ lên hàng đi tiếp tế các đơn vị trong tuyến hành quân, đủ mọi các quân binh chủng nhất là Nhảy dù, Thủy quân lục chiến, Biệt động quân, Sư đoàn 1Bộ Binh, Thiết Giáp... ai ai cũng vội vàng t́m bưả ăn chờ chuyễn xe vào vùng hành quân.

Chỉ một ngày sau tôi được chỉ định làm trưởng toán công tác Dân Sự vụ hướng dẫn các tài xế công binh và các nhân viên tháo gở đạn, ḿn bẩy đi biệt phái cho Tiểu khu Quăng trị.

Đây là một công tác phối hợp giữa Tiểu khu và sư đoàn TQLC, nhằm giúp dân chúng Quảng trị hồi hương trở về quê, sau một thời gian dài lánh nạn tại các trại tạm cư ở Đà Nẵng . Đồng bào có thể an tâm cày cuốc, khẩn hoang mà không sợ bị bom hay đạn c̣n sót lại phát nổ gây thương tích và tánh mạng. Hơn một năm th́ công tác này hoàn tất hầu hết các thôn làng cuả các quận Triệu phong và Hải Lăng đều được phục hồi an toàn, đồng lúa xanh tươi ..

Khi tiểu đoàn công binh thành lập trung đội xuồng máy (CANOES) trang bị máy Evinrude 45 mă lực thay thế máy Johnsons 25 để yểm trợ các đơn vị TQLC vào mùa lủ lụt trong công tác tiếp tế và di chuyễn quân. Tôi được chỉ định làm trung đội trưởng trung đội xuồng máy này cho đến cuối tháng 2 năm 1975 th́ tôi được lệnh thuyên chuyển về đơn vị mới làm sĩ quan trực hành quân Lữ đoàn tân lập 468 TQLC.

Tháng 3 năm 1975, Đaị tá lữ đoàn trưởng Ngô Văn Định chỉ huy Lữ đoàn về Long An mở cuộc hành quân khai quân, tung hai tiểu đoàn tân lập TĐ14 và TĐ16 vào vùng, truy kích dọc theo bờ sông Vàm Cỏ ngược lên biên giới với tỉnh Hậu Nghiă. Ngày 19/3/75, cuộc hành quân kết thúc, cả lực lượng của Lữ đoàn trở về qua đêm tại hậu cứ trong căn cứ Sóng Thần. Lệnh cấm trại ban ra, để tờ mờ sáng hôm sau được không vận trở ra lại Đà Nẵng thay thế lữ đoàn 1 (?) Nhảy dù.

Lúc bây giờ t́nh h́nh chiến sự giao động rất là quyết liệt, lợi dụng sự cắt giảm viện trợ cuả đồng minh cộng quân gia tăng xâm nhập và gây áp lực vùng tây nguyên toàn bộ Sư đoàn Nhảy dù trở lại yểm trợ pḥng thủ cho quân đoàn 3 bảo vệ thủ đô Sài G̣n, Sư đoàn Thủy quân lục chiến trấn ải từ Đà Nẵng bảo vệ quân đoàn 1.

Bộ chỉ huy lữ đoàn đóng tại Hoà Ninh, gần trung tâm huấn luyện của sư đoàn 3. Lữ đoàn 468 có quân số ban đầu 2 tiểu đoàn tác chiến mà phải hoán chuyển với một lữ đoàn Dù cho nên đaị tá lữ đoàn trưởng và trưởng ban 3 hành quân thiếu tá Nguyễn cao Nghiêm rất là bận rộn từ lúc vừa đặt chân tới cho hơn nửa khuya. Hôm sau BCH lữ đoàn có thêm trung tá Đoàn Thức đến nhậm chức tham mưu trưởng. Tuy vưà mới đến nhưng sự hiện diện cuả Trung tá Thức làm thay đổi hẳn bầu không khí chung quanh bàn trực hành quân rất nhiều. Tôi và Thiếu uư Đặng cao Sơn làm sĩ quan trực hành quân trực tiếp dưới quyền cuả trưởng ban thiếu tá Nguyễn Cao Nghiêm(K20VBDL). Ông Nghiêm lúc nào cũng hănh diện là từng làm tiểu đoàn phó tiểu đoàn 1 Quái điểu TQLC, từng chỉ huy cánh B đổ bộ Triệu Phong trong trận chiến lừng lẩy tái chiêm Quảng Trị, ông thừa kinh nghiệm nhưng lại có vẻ bị thất vọng v́ không được tiến cử làm tiểu đoàn trưởng, tâm trạng đó đă ảnh hưỡng đến cách làm việc và cư xử của ông với đàn em, những sĩ quan trẻ cần sự diều dắt học hỏi kinh nghiệm từ chỉ huy, tham mưu, hành quân. Chúng tôi cần kinh nghiệm của các đàn anh để tiết kiệm xương máu nơi chiến trường.

Tôi nhớ hoài một lần ông ra lệnh cho tôi trang bị gấp ! chờ công tác, tôi không được biết là công tác ǵ? cho đến khi nghe trực thăng đáp ngoài băi ông hối thúc tôi cùng đi ra đó nhanh lên, tôi nghĩ trong đầu là cùng đi bay trực thăng với ông ta, nhưng khi nhảy lên ông vạch bản đồ, nói với hoa tiêu vài câu ǵ đó rồi chỉ tôi :

-“ Thằng này cùng đi “.

Rồi ông nhảy lại xuống đất mà không có nói một câu nào gọi là lệnh lạc cho tôi cả, lúc thời gian này không mấy ai dám bay vào vùng quanh đèo Hải Vân v́ rất nguy hiểm khi máy bay cất cánh về hướng tây bắc vài phút rồi đáp xuống để bốc trung tá Nguyễn văn Cảnh Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 14 đang dừng xe jeep chờ bên đường (không phải nơi BCH tiểu đoàn). Rồi tiếp tục bay khi gần đến một ngọn đồi khá cao nơi có một đơn vị cấp số đại đội trấn giữ. Như kinh nghiệm của một tiểu đoàn trưởng khi dùng trực thăng bay thám sát t́nh h́nh hay thả tiếp tế đều rất ngại bay vào vùng có đồi núi như vầy, người ta thường làm ám hiệu ngầm. Do đó khi trực thăng lao tới từ trên cao phát hiện tấm vải màu trắng trải lộ thiên ở triền đồi quá nguy hiểm v́ địch quân có thể phổi trí vũ khí trực xạ xuống từ trên cao ở những ngọn đồi khác. Trung tá C nổi máu nóng đỏ mặt mày ông văng tục chữi thề liên tục với thuộc quyền: Mầy ngu như….mầy ăn cái (.. ) uống cái (..) như muốn vỡ ống liên hợp, ông phải ra lệnh cho trực thăng rời vùng ngay. Người xạ thủ trực thăng kê sát tai tôi tay chỉ xuống và la lớn :

-“Anh có thấy đường ṃn không?”

Nh́n xuống bên dưới tôi thấy rất nhiều đường ṃn, có nhiều dấu vết cơ giới di chuyễn hay quân xa cuả VC nên chắc là có bố trí pḥng không , vào vùng đồi núi này rất là nguy hiểm nên ai cũng rất là cẩn thận. Khi đáp xuống lại băi trực thăng lữ đoàn để trả tôi về, đại úy hoa tiêu nh́n tôi cười nói :

-“Thằng cha đó dữ bỏ mẹ, toàn là chửi thề! “

Ngày 26/3/1975
Từ những tin tức xấu nhận được về Lđ 147 ở Thuận An, khiến cho các binh sĩ thuộc bộ chỉ huy lữ đoàn 468 cứ cùng x́ xầm lo lắng từ lúc sáng sớm, có lẻ họ nôn nóng v́ muốn biết tin tức của bè bạn ở những đơn vị đó ? nhưng cũng có thể là v́ t́nh h́nh chiến sự -những tin tức chiến sự đang trở thành những đề tài nhạy căm nhất, hàng ngày dồn dập trên báo chí cũng như đài phát thanh, những tường thuật t́nh h́nh vùng Tây Nguyên, vùng hoả tuyên Trị Thiên...

Vào lúc 4 giờ chiều th́ tôi được chỉ định đi ra ngoài công tác, cùng đi với tôi là 2 binh sĩ truyền tin trang bị 2 máy PRC25 và chuẩn bị lương thực cho 3 ngày. V́ đây là lệnh cấp bách nên chúng tôi được chuyển vận đi ngay đến 1vị trí ở đèo Phú Gia trên quốc lộ 1, chỉ cách cầu ga Lăng Cô khoảng hơn 10 cây số về phiá bắc, lúc bây giờ đoạn đường nầy gần như là bị mất an ninh rồi, nhưng vẫn c̣n rất là nhiều thường dân tản cư, lủ lượt từng nhóm ngưởi diù dắt nối tiếp nhau đi. Nhiều người đi vội vă với hay bàn trắng nhưng cũng có những phụ nữ hay trẻ em gánh gồng lủ khủ đồ đạc, nhiều người vác những cái vali nặng trỉu trên vai , bên kia đường có một thanh niên gánh cả một cái bàn thờ có tượng chúa JESUS. Oái ăm thay cộng sản đi đến đâu chó mèo cũng chạy, h́nh ảnh một cụ già ngồi trên chiếc xe ḅ, con chó c̣ ốm mhom như gắng bước chạy kế bên -chó mèo cũng cất bước tản cư! và tất cả như âm thầm hướng về Đà Nẵng .

Tôi ôm chiếc balô ngồi tưạ lưng vào ghế trong cabin cuả chiếc GMC tay tôi gát lên khung cửa. Hôm nay ngày như ngắn lại, mặt trời rơi xuống khá nhanh, ngước nh́n xa-xa những tia nắng cuối cùng cuả một ngày đang ẩn hiện trên tận những đồi cao. Khi xe qua khỏi cầu ga Lăng Cô một đoạn tôi đoán chừng khoảng đường c̣n lại phải đi tới chắc là không xa lắm ! Phiá tay phải đó là ngôi làng nhỏ, khói vẫn c̣n vờn bay lượn từ những mái nhà tranh, quanh quẩn ngôi làng nầy người ta nấu dầu Tràm để bán làm sinh kế, loại dầu mà mẹ tôi hay dùng xoa bóp khi căm mạo, trong miền nam người ta kêu là dầu gíó Khuynh Diệp.

Xe đang rồ máy lên dốc, ngược với ḍng người thả bộ dưới đường. Họ đang uể oải lăn thả từng bước suốt cả ngày trường dưới cái nóng hừng hực hất lên từ mặt đường nhưạ đá, bổng con đường như hẹp lại v́ tại đây có quá nhiều người tụ tập lại nghỉ chân. Thái độ cuả người lính tài xế bây giờ bắt đầu cau có, anh ta như thúc dục đám đông dưới đường tay th́ cứ bấm c̣i inh ỏi, chân th́ nhồi ga lên xuống, chỉ cần xuống con dốc bên kia là đă tới nơi rồi, lấn lướt trên đường với một tốc độ nhanh là không cần thiết và rất nguy hiểm cho người ta, khiến tôi có chút bực bội trong ḷng nhưng cũng cố gắng nhịn lời không màng để tâm tới nửa. ..

Tới khi xe lao xuống cuối dốc đường tôi bảo anh cứ chầm chậm chạy vào cổng căn cứ. Đây là cái căn cứ quân sự bị bỏ trống, mấy hôm trước chổ nầy c̣n là BCH của liên đoàn Địa phương quân. Tôi hơi ngạc nhiên khi nh́n bên trong có 5 hay 6 nhóm người ngồi, đứng từng cụm. Họ là những người thuộc Sư đoàn 1 và Điạ phương quân cuả tiểu khu Thưà Thiên đang dùng máy PRC25 tôi nghe rơ họ la ó với nhau kêu gọi nhau chữi trách nhau đủ mọi thứ danh từ tục tằng bằng bạch văn tôi hiểu ngay họ đang liên lạc với những đơn vị bị kẹt bên kia Đầm Cầu Hai hay ở cửa biển Tư Hiền. Tôi hối thúc thằng Dự và Lợi phải nhanh lên mỗi đứa xách 1cái máy truyền tin, cái không khí nhôn nháo ồn ào của các loa phát ra những tiếng chưỉ thề trách hờn nhau loạn xạ. Tôi vội vă đi liền một ṿng quanh căn cứ để quan sát, v́ không muốn nghe những tiếng ồn ào khi làm việc ở gần họ nên tôi chọn một cái cḥi canh phiá sau rồi bắt tay ngay vào việc, phải dùng cả 2 cái máy mà gọi liên tục từ tần số nầy sang tầng số khác đến hàng mấy tiếng đồng hồ mà không nhận được trả lớ. Theo lời dặn chúng tôi dùng danh thoại của Đại Dương (Đại úy Đan tuỳ viên cuả Thiếu Tướng tư lệnh) mà gọi cho các danh xưng của các tiểu đoàn 3,4,5,7 vẫn như thế mà tiếp tục làm cho đến khi trời sáng mà vẫn không có bắt liên lạc được với ai, tôi cố tiếp tục gọi cho đến buổi trưa cả thảy 3 người chúng tôi đều quá mệt mỏi, và nh́n thấy thằng Dự ngáp lên ngáp xuống có lẻ v́ phải thức cả đêm nên không đủ ngủ, nó cứ đi qua đi lại có lúc nh́n chăm chú xuống làng rồi quay lại hỏi tôi :

-“Thiếu úy tôi xuống làng t́m mua con gà đem về nấu cháo ăn”

-Tôi đồng ư.

Khi Dự đi rồi tôi và thằng Lợi đi ṿng ṿng t́m củi khô, vo gạo nấu cháo và đun sẳn một nón sắt nước sôi, trong lúc chờ đợi tôi ngă lưng trên vơng hút một vài hơi thuốc th́ ngũ thiếp đi một giấc ngon lành. Lúc tôi tỉnh giấc nh́n đồng hồ mới giật ḿnh ḿnh ngủ say hơn một tiếng rồi ! đưa mắt nh́n quanh cũng không thấy ai cả, tôi đúng dậy chạy ra bờ giao thông hào ngóng nh́n về hướng làng, một lát sau thằng Dự xuất hiện nó co gị cấm đầu chạy lên, trên tay nó ôm một con heo con ốm nhom óm nhách độ lớn hơn cườm chân, phát ra tiếng kêu ột ẹt, tôi giật ḿnh :

-“Sao kỳ vậy mầy?”

Nó thở hổn hển :

-“Trong làng vắng tanh hè, chỉ c̣n mấy người già thôi , bà già muốn bán con heo bệnh nầy mà muốn giử mấy con gà cho nó đẻ trứng ăn,”

Đang lo cho nó giờ thấy nó về tôi mừng trong bụng nhưng cũng tỉnh bơ tôi hỏi :

-“Mày biết làm heo không ?”

Nó méo cái miệng một bên chỉ cái lưởi lê:

- Tôi làm mấy con rồi dể ợt hè. Không cần cạo lông, trước hết mổ bụng lấy ḷng và huyết đem nấu cháo c̣n thịt th́ cứ lóc từ từ ,từ phiá trong lóc ra bỏ da.”

Thật vậy tôi cũng không ngờ là chỉ độ hơn mười phút đồng hồ sau, có nồi cháo sẳn sàng để ăn đang đói mà cháo th́ nóng hổi, mồ hôi chảy ướt đẩm cái ngực trần. Nh́n 2 cái máy tôi không c̣n hi vọng nữa nhưng ăn xong là trở lại công việc ḍ t́m ngay, măi tới chiều cũng không có kết quả, ngó ra trên đường thấy thường dân di tản thưa thớt dần, tin tức mới nhận được cho biết là vc đă chận từng đoạn đường nghiêm cấm không cho bất cứ ai đi về hướng Đà nẵng nhất là ở Truồi người bị dồn lại rất là hổn loạn. Xa xa từ phiá biển vẫn c̣n tiếng súng vọng về như là những lằn bắn sẻ từ trên nuí xuống bải cát ở cửa sông. Tôi thoáng nh́n chung quanh thấy mấy người lính bộ binh mệt mỏi nằm vất vưỡng ra ngủ trưa .

Đêm hôm qua có một Đại tá Trung đoàn trưởng cuả Sư đoàn I (tôi không c̣n nhớ tên nhưng vẫn c̣n nhớ ông có tật cà lăm), ông thường chạy xe lên xuống khoảng đèo nầy và lúc nào cũng có kéo theo sau cái móc hậu nước để thăm hỏi và tiếp tế nước cho những binh sĩ Sư Đoàn I bị đuối sức v́ đói khát những người nầy phải khó nhọc và thật gan dạ khi dám vượt được qua cửa Tư Hiền. Nghiă cử cuả một Trung đoàn trưởng chí t́nh cho binh sĩ thuộc cấp làm cho ai cũng kính chào ông .

Đến 5 ǵờ chiều th́ có một người lính vào làng khi trở về báo lại là Việt cộng vưà lùa mấy con ḅ của dân chúng ở làng trên đi về hướng núi, rồi có một thiếu tá cuả Tiểu Khu Thừa Thiên suy diễn là tụi VC muốn lấy sức mấy con ḅ để kéo trọng pháo lên núi. Nghe tin nầy tất cả các toán liên lạc cuả bộ binh và Tiểu khu chuẩn bị Zulu.

Tôi tŕnh báo cáo về Lữ Đoàn và nhận lệnh phải di chuyễn trở về nhưng đi bằng phương tiện tự túc, nh́n đồng hồ thấy hơn 5 giờ chiều, e rằng bị trễ mất, không có đủ thời gian để đi tới chân đèo Hải vân trước khi trời tối , nếu cuốc bộ th́ hơn hai tiếng là cái chắc, vă lại trời tối cũng nguy hiểm, lập tức xếp lại antenna làm gọn nhẹ rồi đi xuống đồi ngay, tôi ghé lại chổ tiếp tế nước cho thằng Dự châm thêm nước cho đầy cái b́nh ton, bổng nghe có tiếng đàn bà khóc, tiếng rên xiếc từ trên chiếc GMC, tôi ṭ ṃ bước tới gần sát cái bửng sau để nh́n lên th́ chao ôi! Cảnh tượng của một người đàn bà rất trẻ mang bầu h́nh như đang đau bụng đẻ, mái tóc dài phủ che một phần gương mặt xanh dờn lấm tấm những giọt mồ hôi và nước mắt .

Trời ơi! tôi thấy mà thương xót cho hoàn cảnh của chị, tại sao cơn đau đớn đó lại xảy ra lúc khó khăn nầy ? ngồi kế bên chị lại c̣n thêm 1 thằng bé 2 hay 3 tuổi cũng đang khóc tiếng thét cuả nó như muốn gào lên từng tiếng trông thật nảo ḷng. Tôi nh́n chiếc xe GMC nầy như muốn trùng xuống một bên về phiá sau, nhưng nh́n kỷ lại th́ 2 cái lốp phiá bên phải bể cả rồi, ngưới đàn ông mặc áo không cài nút đưa bộ ngực trần lấm thấm mồ hôi, đang lui cui t́m cách thay vơ xe, có vài người nữa đứng nh́n như bất lực .

Tôi kêu Lợi và Dự rời vị trí nầy ngay không nên lăng phí thời giờ, tôi dự trù ra đi sẽ không ngừng nghỉ dọc đường mà cố gắng đi cho bằng được về tới cầu Lăng Cô rồi nghỉ mệt và báo cáo về BCH. Nhưng mai mắn thay! khi đi được khoảng một giờ th́ Trung Tá Tham mưu trưởng cuả Lữ Đoàn Đại Bàng Từ Thức đang ở trên đèo Hải Vân liên lạc cho tin là ông đích thân lái xe xuống bốc và đưa chúng tôi lên tận đỉnh đèo .

Ông dừng xe lại một hồi lâu để t́m phương tiện cho hai truyền tin mang máy về BCH trước. C̣n tôi th́ ông bảo ở lại chờ cùng về với ông, bấy ǵờ th́ mặt trời sắp lặng . Tr/tá Thức lái xe ngược trở xuống cầu Lăng Cô để quan sát t́nh thế khi xe bắt đầu quẹo đỗ xuống cái dốc cuối cùng hướng về phiá cầu Ga th́ bất ngờ ông thắng xe thật gấp và chỉ tay về phía bên kia đầm nước, tôi thấy có 3 người đang chạy nhanh thật nhanh sát mé nước chạy len lỏi vào dưới rặng cuả hàng dừa xanh, rồi vụt mất dạng trong rừng cây thấp bên bờ đầm; chỉ không đầy 3 phút là có tiếng pháo kích 122 ly dồn dập vào căn cứ bên đầu cầu ga Lăng Cô. Trung tá Thức liền cho xe chạy lùi lại phiá sau cho khuất bóng đề pḥng việt cộng có thể nh́n thấy xe Jeep trên đèo tụi nó có thể bắn sẻ hay pháo tới. Sau cái phản ứng nhanh nhẹn đó ông bảo rằng:

-“Mấy thằng ban nảy chạy lên là tụi đề lô VC đó mầy! nếu có M79 hay M16 là tao bửa đầu tuị nó rồi!”

Phiá cầu ga Lăng Cô đang chạm súng dử dội, đạn pháo nổ ́-ầm. Trên không xuất hiện phi tuần A 37 bay lượn tiếng phản lực gầm thẻt như xé bầu không gian để yểm trợ oanh kích để làm hủy bỏ một nhịp cầu trước khi trời tối.

Ngày 27 rạng 28 tháng 3 năm 1975 :

Tại chổ con dốc thứ 4 đỗ về hướng Huế, lơị dụng lúc trời xẩm tối lẩn qua màng sương mù dầy đặc, tiếng gió thổi ́ ầm từ bên dưới biển văng vẵng lên cao. Phát hiện có một đoàn người lầm lũi nối tiếp nhau ḅ lên đèo. Như báo cáo từ pḥng tuyến đèo Hải vân gởi tới. Có một số thật đông binh sĩ các cấp bị rả ngũ từ các đơn vị Địa Phương Quân và Bộ Binh tháo chạy ngược lên dốc đèo làm cho một số lính Tqlc bị giao động tâm lư cùng uà theo mà chạy.

Trong lúc t́nh h́nh căng thẳng như thế hết sức là nguy kịch, Bất ngờ từ phiá xa xuất một chiếc xe Jeep từ chạy tới và thắng thật gấp ngay giữa đường. Người vội vă bước xuống đó là Đại Tá Ngô Văn Định Lữ Đoàn Trưởng Lữ đoàn 468 TQLC giọng hét quát tháo cuả ông như gầm vang trong đêm tối, và cũng như muốn cố trấn an, ngăn cản sự náo loạn nầy. Ông đứng sừng sửng hiên ngang giữa đường cầm một cái cây to h́nh dạng giống như cây nêm đầu ghế bố ông quơ túi bụi vào bất cứ ai chạy lên từ phiá dưới đèo. Thật rủi thay một anh Tqlc thuộc tiểu đoàn x len lén cố lách qua, như để làm gương ông đánh trúng một đường côn vào chân té ngay giữa đường, khiến những người chứng kiến như thất kinh hồn vía, họ bèn chạy dội ngược về phiá dưới kêu gọi nhau inh ỏi . Lại có tiếng của Trung Tá Đoàn Thức vừa nh́n tôi và văng vẵng như lời khuyến cáo:

–“Đừng chạy lên ! đừng chạy lên! hăy mau bảo tụi nó dừng lại”

Tôi chạy như lao xuống phiá dưới cố gắng báo tin cho mọi người biết nếu ai chạy lên th́ sẽ bị đ̣n. T́nh thế thật là nguy kịch và như nếu bất lực không ngăn chận kịp thời đám loạn binh nầy được th́ nó có thể làm tác hại tâm lư chiến đấu ở pḥng tuyến cực bắc nầy. Tôi thầm nghĩ Đại Tá LĐT Định đă hành động kịp thời phản ứng với thần sắc rất dũng căm ! ông cứ đánh túi bụi vào đám đông làm áp đảo tinh thần để cho dù ai có gan gồng ḿnh cũng không dám chạy thoát lên trên và cũng chính v́ vậy mà t́nh h́nh dần dần được yên tỉnh trở lại.

Tôi theo Trung Tá Thức ở lại tại đó và chờ cho đến thật khuya, nh́n màng đêm chậm chạp lắng trôi, như một cái ǵ thật u ẩn trên con lộ trải dài xuống tận dưới đèo, ngước nh́n lên trời chỉ thấy một vài v́ sao leo lét tựa như những đom đóm mờ nơi cao thẫm. Măi cho đến lúc đêm hơi nghiêng về sáng có hơi sương lành lạnh thấm len vào cổ áo tôi trèo lên xe ngồi thu ḿnh phía sau, nghe tiếng sóng vẫn vổ th́ thầm từ mé nước dưới đèo.

Tôi bị mệt nḥai nhưng cũng không tài nào ngồi yên một chổ, lại bước xuống đất đi loanh quanh cho đở buồn ngủ, nh́n Trung tá Thức trở lại ngồi lặng thầm trên xe Jeep hút thuốc, ông cứ chậm rải nhả ra những làn khói dài. Cùng đi với ông từ ban chiều tôi thấy ông không ăn uống ǵ. Độ hơn một giờ sau ông mở máy lái xe quay đầu trở lên đèo, ông lái đi với vẻ đăm chiêu trong suốt quăng đường trở về đơn vị BCH lữ đoàn ở Ḥa Ninh, ông chẳng nói một lời. Ngước nh́n đồng hồ tôi mới hay bây giờ trời đă gần 2 giờ sáng .

Tôi muốn đến chiếc vơng trong lều để ngủ ngay một giấc, v́ mấy hôm rồi tôi không tài nào ngủ được, cái bụng của tôi lại đau lăm răm, biết ḿnh đang đói, tôi đi t́m Th/u Sơn đang ở pḥng trực hành quân, thấy gói thuốc Bastos xanh trên bàn tôi chọp ngay một điếu và như biết tôi đang đói Sơn chỉ tôi khúc bánh ḿ như cuả ai bỏ lại tự hồi chiều, Sơn ngồi trầm lặng nghe tôi kể chuyện xảy ra ở trên đèo. Chuyện thấy đề lô VC chạy vội vả dưới rặng dừa và nhất là chuỵện thương t́nh cuả Trung tá Đoàn Thức lái xe xuống rước chúng tôi trở lên đỉnh Hải Vân, bằng không th́ chúng tôi làm sao về tới chân đèo hay là nằm chịu pháo ở đầu cầu Lăng Cô không chừng? Bây giờ ông không c̣n nữa, những ngày làm viêc bên ông ở BCH lữ đoàn ngắn ngủi chỉ 2 tháng, nhưng h́nh ảnh cuả Tr/tá TQLC Đoàn Thức vẫn măi trong tôi từ dáng dấp cho đến nụ cười giọng nói ôn tồn, viết về ông là để để tưởng nhớ đến một người anh cao cả trong đời TQLC của tôi.

Rạng ngày 29/3/75
. . Tôi vẫn nhớ buổi chiều ngày 28/3 trong lúc tôi và Th/u Sơn đang ngồi khui cá hộp ăn phiá bên hong ngoài căn lều chỉ huy th́ phiá sau căn lều anh Sơn tài xế của Đại tá Lữ đoàn trưởng khiên mọi thứ cá nhân của ông ra ngoài chất lên chiêc rờ mọt rồi hấp tấp lái đi…(sau nầy chúng tôi được biết xe về Non Nước bị kẹt lại). Thiếu tá Nghiêm trưởng ban 3 cùng ngồi ăn cạnh chúng tôi, tay cầm cái cà-men cơm . Ông c̣n dặn ḍ nên ăn nhiều một chút, đêm nay ḿnh sẽ di chuyển. Tôi để ư cử chỉ lạ ở nơi ông là hôm nay thiếu tá Nghiêm luôn luôn hướng nh́n về phiá biển khơi. Rồi đột nhiên như là vui miệng ông chỉ tay vào chiến hạm Hải quân tít ngoài xa trông như một vệt mờ nằm ngang, ông nói:

- “Tối nay ḿnh sẽ lên chiếc tàu đó!”

Đến lúc trời chạn dạng tối th́ lệnh di chuyển ban ra tôi đi theo Tr/Tá Thức c̣n Th/u Sơn th́ cùng đi với Thiếu tá Nguyễn cao Nghiêm, đoàn xe di chuyển chầm chậm hướng về đèo Hải Vân, lúc đi ngang qua BCH cuả Liên đoàn 10 công binh chiến đấu tôi thấy đang cháy, ánh lửa sáng bừng một số cơ giới bị hủy hoại tại chổ. Nh́n ngược lại qua phiá tay trái bệnh viện nhi đồng cũng có lửa dâng cao. Khi chạy ngang Nam Ô đoàn xe quẹo về phiá đông như trên đường ra bờ biển. Chỉ đi được một đoạn rất ngắn th́ xe jeep của Đại Tá Định bị vướng phải giây kẻm gai quấn dưới chassi . Phải mất một thời gian mới cắt tháo xong .

Bất ngờ đ̣an xe dẫn đầu lại chuyễn hướng quay trở ra quốc lộ số I và thẳng lên đèo. Khoảng 9 giờ tối khi đoàn xe vừa qua khỏi chơ đường hầm hoả xa th́ có lệnh dừng lại. BCH tập hợp lại để di chuyển cùng một lúc, cứ vạch cây rừng chồi, đa số là loại cây mây mà đi xuống mé biển, v́ không có đường ṃn, có lúc dốc lại chuí thẳng làm cho rất khó khăn đi xuống, vă lại trong đêm tối nhiều lúc sự di chuyễn bị chậm lại nếu phía trước có chướng ngại vật như gặp khe đá sâu hay cây to nằm ngăn cản lối đi. Những người đi trước mở đường dùng dao chặt cây tiếng động kêu lên xạ xạt. Không có đường ṃn để nương theo, nên rất là khó di chuyển nhất là những lúc phải băng qua những lớp mây rừng chằn chịt. Đêm tối nhưng tôi vẫn thấy phiá đằng trước có mấy người cứ té lên té xuống v́ phải ôm cái bàn tiếp hậu cuả súng cối 60 ly và cấp số đạn. Nhũng lúc bị dồn quân chậm lại như vậy th́ lại nghe văng vẳng tiếng chữi thề cuả Thiếu tá Nguyễn cao Nghiêm. Trên đoạn đường di hành nầy không thấy Đại tá Định, ông đă ra tới chiến hạm bằng ghe chài cá và đi bằng lối khác. Khi xuống tới dưới băi biển, th́ từng nhóm nhỏ phân tán mơng ra núp chờ lệnh trong các buị cây chồi . Lúc đó mực thủy triều c̣n thấp Chiến ham HQ 504 chưa thể cập vào bờ.

Thời gian chờ cũng khá lâu, nước triều dâng chầm chậm tôi nghe dạt dào tiếng sóng vổ ngoài xa, bất ngờ có người kêu tên tôi từ phiá có chiếc ghe cào vưà mơí cập vào bờ cát, nhận ra là một đại uư ông này bảo tôi theo lệnh cuả Đại Tá Lữ đoàn trưởng là tôi và 3 người nữa lên chiếc ghe nầy, tôi hỏi:

-“Có chi tiết công tác ǵ không thẩm quyền ?”

-“Một chút nữa sẽ biết sau”

Tôi c̣n nhớ tên một người trong số đó là Thượng Sĩ Thiệt hơi trọng tuổi tác và là người bắc, c̣n tên cuả hai anh kia th́ tôi quên mất rồi chỉ biết họ cũng là cao bồi riêng cho Đại Tá Định, tôi thầm trong đầu:

-“Ḱ vậy, sao lại đi đâu với nhóm nầy?”

Đêm đó tôi thấy sợ, nhất là lúc ngồi nh́n đêm đen trên biển cả, sóng gió dập d́u thỉnh thoảng bắn lên vài tia nước làm ướt mặt. Tôi linh tính một cái ǵ đó có thể xảy ra, nhớ lời một cấp trưởng nào từng nói với tôi ở tác chiến mà bị cấp chỉ huy đ́ hay bị trù th́ khổ lắm ! Từ trong khoan ghe tôi ḅ về phiá trước nh́n vào bờ, phía trên đèo th́ tối thui, phía làng Liên Chiểu c̣n thấy leo lét vài ánh sáng nhưng không tài nào đoán được khoảng cách tới bờ là bao xa. Nh́n phía sau th́ thấy mấy người lính đang tụ nhau trên một chiếc ghe khác hơi lớn hơn một chút, họ là những người di chuyễn chúng tôi ra đây.một .Thuỷ triều càng lúc càng dâng cao sóng cứ vỗ vập vồ vào phía hong bên phải. Mặc dầu trên ghe có 4 người nhưng có cùng một tâm trạng lo lắng! không biết chuyện ǵ sắp đến, họ bắt đầu th́ thầm với nhau TH/sĩ Thiệt hỏi tôi:

-“tại sao phải ngồi trên ghe nầy chờ?”

Tôi trả lời là:

-chờ lệnh chớ biết sao ?

Đêm càng khuya th́ thủy triều càng cao có gió thổi mạnh hơn, cái ghe nhỏ cứ chồng chành ,lao chao theo gió, nó trồi lên trồi xuống. Không lâu lắm th́ tất cả bị say sóng đau đầu rồi ngũ thiếp đi cho đến khi trời vừa hừng sáng tôi bừng tỉnh dậy, cố gắng ḅ nhanh về phiá sau để nh́n vào trong bờ: Trời! ! có vật ǵ giống như là một chiến hạm lờ mờ trong màng sương cuả buổi ban mai dưới mé biển sát chân đèo, tôi đánh thức mọi người dậy chỉ tay vào chiến hạm Hải Quân cập trong bờ. Tất cả đều hốt hoảng! . Tôi t́m cây manivelle ( tay cầm để quay cho máy nổ ) nó cũng đâu mất tiêu rồi!. Th́ ra đêm hôm qua mấy người đưa chúng tôi ra đây đă nhẩn tâm quăng nó xuống biển luôn, có người la hoảng,

- “Ủa mà sao họ làm vậy ta?”.

tôi nh́n thấy trên mui ghe c̣n cột một cái thúng tre. Nhưng cả dầm bơi cũng biến mất. Không c̣n thời giờ để suy nghĩ và do dự, tôi bảo tất cả phải nhanh lên cố gắng dùng bá súng 2 cây MX 16 và một M79 mà bơi , tôi th́ dùng chân mà đạp nước, thật là khó khăn lúc đầu cái thúng chỉ quay ḷng ṿng không đi được bao xa , tất cả 4 thằng chúng tôi không ai có kinh nghiệm chèo ghe và nhất là lại chèo cái thúng tre tṛn vo như vầy bao giờ, nhưng cũng rất mai mắn v́ nhờ có gió thổi nên một hồi lâu th́ chúng tôi cũng cặp được lên tàu, 4 thằng chúng tôi đều bị ướt nhẹp .

Khi bước lên được trên tàu HQ504 là tôi đi t́m Th/u Sơn ngay, ḿnh mẩy tôi đang ướt lạnh 1 tay run run mồi điếu thuốc c̣n tay kia th́ tôi nắm túm lại cái quần bị rách, tôi nói :

- Tao đạp nước muốn chết mồ tổ gần đuối sức, tao tưởng bị bỏ ngoài khơi rồi hên có gió đưa mới kịp lên tàu
nh́n tôi đang kéo lên cái quần rách nát nó cười khiến tôi cáu tiết chưỉ thề

- “ Sơn ơi! mày sướng thật!”

Trên đèo mây mù vẫn c̣n bay lất phất, tôi nh́n lên bờ một lần cuối vài người vẫn c̣n đứng dưới nước, một số vẫn c̣n laị trên bờ nhưng con tàu đang từ từ ra khơi.

TQLC Quách vũ Uối-
Tháng 4 năm 2009.

 


Văn


Cách sử dụng "I" và"Y"...
Cải cách tiếng Việt
Dấu "hỏi & ngă" trong tiếng Việt
Luật dấu hỏi & ngă
Gạch nối trong tiếng Việt
Xưng hô tiếng Việt...



55 năm rồi mới gặp!
“Người Việt” giết tiếng Việt!
Hy sinh và mờ nhạt
Họp mặt “Về Đây Anh” và Cọp Biển
Về đây anh 2018
Một Góc Nh́n - Đại Hội Về Đây Anh 2018
Dư Âm Ngày Đại Hội 2018
Vết thương 43 năm
Happy Father’s Day - Cha ơi! Con rất hănh diện về Cha
Biệt Cách Dù tại Cổ Thành Quảng Trị năm 1972
Lỗi tại tôi
Những cấp chỉ huy đáng Kính... Có người bạn đáng “Kinh”
Nói về tuổi trẻ sau 42 năm tỵ nạn...
Chạnh ḷng tháng Tư
Cuộc t́nh 50 năm
Một cuộc cờ đệnh mệnh
Những chuyện “Phiếm” về cs Việt Nam
Cuộc tṛ chuyện bất ngờ
Thư Hậu phương
Nhắc chuyện xưa
Bạn đường
Một chuyến đi Oklahoma 
Thăm lại “Mái Nhà” xưa
Hăy kể cho tôi nghe
Young Marines trong ngày Tưởng Niệm 30/04/17
Trận QT 72 của Lữ Đoàn 258 TQLC
Sớ Táo Quân TQLC - Đinh Dậu 2017
Đọc "Chặng Đường Nối Tiếp"
NT Nguyễn Thành Yên
NT Hoàng Lăm
Cái chào của Niên Trưởng
Chuyến tản thương cuối cùng
Tháng Ba chôn súng
Các NT TQLC
TQLC mà bà không biết sao?
Người Y-Tá chiến trường
Thôi ! Ḿnh về Linh Xuân Thôn, đi em !
Một thời để nhớ
T́m cha
Biệt đội Sóng Thần
Lăo lượm “Ve Chai”
Trâu Điên Và Cố Vấn Mỹ... Muộn Vẫn Phải Nói...
Trâu Điên and Cố vấn Reunion 46 years later (1969-2015)
Trung đội 2 Tiểu Đoàn 7 TQLC và những ngày cuối cùng
Quận Trưởng Quận Triệu Phong, Quảng Trị - Chuẩn Úy Lê Đ́nh Lời
Người lính tiên phuông
Anh hùng bất tử
40 Năm tỵ nạn... Nh́n lại đoạn đường
Người Pháo Thủ TQLC trong cuộc chiến 1972
Mùa Football năm nay sẽ không c̣n...
Đoàn 76 tù binh
Những con Quạ Đen trên nóc nhà xác
Mảnh đời tị nan tại Đức
Người lính già không bao giờ chết
Cơn mưa hạ Atlanta 2014
Cánh Đại Bàng c̣n lại giữa vùng trời TQLC
Vui buồn đời lính -T́nh đồng đội
Nghĩa cử cao quư
Rũ áo thênh thang
30-4 những giờ phút sau cùng của một người Trung đội trưởng TQLC
Người Việt Viết Tiếng Việt. "Người Giệc Giết" Tiếng Việt
Chỉ c̣n là kỷ niệm
Chuyện về cột cờ đầu tiên tại Little Saigon
Nhớ Chú Cảo
Chúc mừng Trường Can
Chuyện ngày xưa…thật xưa
Viết cho con gái Cao Xuân Huy
Những ngày vui ở Nam Cali
Ḍng sông êm đềm
Điệp khúc buồn
Cháu Ông Nội, Tội Bà Ngoại!
Nợ Mẹ hai tiếng yêu thương
Nỗi buồn tháng Tư
Cuộc hội ngộ của Sĩ Quan TQLC/VNCH  và em bé gái mà Ông đă cứu 41 năm trước...
Những cái chết thầm lặng
Dục Mỹ, ḷ luyện thép
Người hát rong nhạc vàng
Khoá 22 và Lam Sơn 719 Hạ Lào
Nụ cười xinh
Những ngày xưa thân ái
Quê hương bỏ lại
Biển vẫn đợi chờ
Buồn vui Đại Hội 2012 tại Oregon
Kỷ Niệm Ngày QL.VNCH. 19/6 - Người lính Việt Nam Cộng Ḥa sau 37 năm nh́n lại...
Nỗi ḷng người lính VNCH nhân ngày Chiến Sĩ Trận Vong
Khóc bạn
Người Lính TQLC bên bờ Bến Hải
Ông Cháu tựa má đầu
Mùa xuân trên đỉnh Torkham
Chiến thắng đầu Xuân
Một thời để yêu, một thời để nhớ
Tuổi 70… Chán mớ đời!
Chút ân t́nh rất đỗi mong manh
Người c̣n nhớ hay người đă quên
Cao Xuân Huy - Chuyện chưa ai kể
Nhớ về Cao Xuân Huy “Tháng Ba găy súng”
Chút ánh nắng mặt trời trong mùa thu Oregon
Ḍng sông tuổi nhỏ
Vui buồn đời lính 1 - 2 - 3 - 4 - 5
Ḍng thời gian và những âm giai của một người lính TQLC
Huyền thoại chiến sĩ Mũ Xanh
Cuộc chiến không dừng ở đây
Nỗi ḷng biết ngỏ cùng ai?
Chiêu hồn Quái Điễu
Thiên hùng ca dựng một ngọn cờ
Thuận An, hành quân triệt thoái
Thư t́nh viết muộn
Người lính miền Nam
Thăm lại Quảng Trị – Khe Sanh & chiến sĩ vô danh
Hăy thắp cho anh một ngọn đèn
Tôi đi lính...
Giờ phúc sau cùng của người Trung Đội Trưởng
Đôi bờ chiến tuyến
Cuộc gặp gỡ kỳ diệu
Thoáng nhớ ngậm ngùi
Mối t́nh Sơn Khê
Hai anh em tên Cờ, họ Việt Nam Cộng Ḥa
Hạt bụi vĩ đại
Thư Khu Bưu Chính (KBC)
Hai h́nh ảnh, một cuộc đời
Vé Đây! Vé Đây!
Tháng Ba buồn thiu, tháng Tư găy súng
Bà Mẹ Quê
Ôm M60, M79 đánh ghen
Nghe Nhạc Trang Thủy