Tuổi trẻ Việt Nam
Xuân nhớ đến Mẹ
Người Lính Già (Đại
Bàng Tango)
Mùa Giáng Sinh xưa
Nhớ về chốn cũ
Nhớ nhà (Nhớ ngày ấy)
Saigon của tôi
T́nh sen
Mănh Hổ “Tây Đô”
Kư Ức khó quên
(Ngày tàn cuộc chiến)
Người lính già (Cọp
nhớ rừng)
Khi tôi chết
(Tâm sự người lính già)
T́m phương giác
Gục đầu xuống
Đêm trăng nhớ
bạn
Người lính và
nỗi nhớ
Hương xưa của
tôi
Người lính VNCH
Huyền thoại mưa Sài G̣n
Vịt Tiềm
Thắp nhang cho
bạn
Tấm thẻ bài
Thăng trầm
Hoa nước mắt
Khi tôi đi
Độc ẩm
Nh́n đất mẹ
Nợ núi sông đă trả, chỉ c̣n nợ em
Tận cùng nỗi nhớ
Một câu hỏi
Một thoáng suy
tư
Mày hỏi tao
Bạc màu áo trận
Thơ - Đông Hương
1 - 2 -
3
Đồng đội
Quận Tư, xóm nhỏ
Người lính già (Cọp
nhớ rừng)
Cảm xúc Tháng
Tư Đen
Nhớ Bạn tuổi thơ
Tháng Tư
hoài vọng
Nhớ Phá Tam
Giang
Khi cha già
cha sẽ về đâu??
Biển ấy, mùa này
Tháng Ba rồi ....
Một ngày và
một đời TQLC
Buồn như một sớm trời không nắng
Huế xa
rồi - Mai mốt về em nhé
Mê thư lính
T́nh khúc
cho một người
Nỗi nhớ buồn hiu
D́u nhau đi cho hết....
Chùm thơ Đông
Hương
Ta về
Ưu tư vận nước
Tưởng niệm 40 năm
Đêm ngủ tôi mơ
Tháng Tư
lại đến nữa rồi
Cái chết của một
tượng đá
Xuân Buồn
Anh sẽ đưa em về
Bức dư đồ
Tâm sự lính Mũ
Xanh
Ngồi xuống đây
Hăy nhặt ǵum
cha
Xin giữ
Mây tháng Tư
Xuân xứ người
Lời cho này anh
Giấc mơ tương
lai
Cô giáo Tịnh Như
Nhớ Cao Xuân Huy
Bông hồng Hậu
Nghĩa
Anh đi...
Chiều trên quê nội
Nội tướng của t́nh
thương
30 tháng 4 - Sống và Chết
Với MX Sóng Thần một
thuở...
Tháng Tư đen
Tao nợ mầy...
Pho tượng người
lính...
Đôi nạng gỗ...
Tôi nợ anh...
Chùm thơ Áo Trắng
Nhớ một chiều Xuân
Thơ của Trần Khoa Danh
Tâm sự người Thương Binh
Nhà xưa đă khép
Philato
Về đây, về đây tham dự đại nhạc hội Cám Ơn Anh đồng hương ơi!
Vé đây, vé đây, trước mua vui sau trả nợ TPB đồng hương ơi!
Cái nợ máu xương của chúng ta đối với người TPB/VNCH không bao giờ
trả nổi, v́ họ có đ̣i bao giờ đâu. C̣n con nợ tưởng để lâu sẽ hóa
bùn. Đại nhạc hội Cám Ơn Anh chỉ là dịp mượn lời ca tiếng nhạc nhắc
chúng ta món nợ chưa trả.
Cứ hai năm mới tổ chức được một lần! Nhưng nếu tính từ ngày người
TPB/VNCH bị VC đuổi ra khỏi bệnh viện,“thằng mù cơng thằng què”,
chôn chân dưới đất, mắt ngước lên trời, mặt hướng ra biển khơi nh́n
theo các đại bàng cất cánh, thẩm quyền lắc lư con tầu đi th́ đă 35
năm có lẻ (1975-2010) mà chúng ta chỉ mới tổ chức được 3 kỳ! Vị chi
là 10 năm mới có một lần và kỳ thứ bốn này đang bước vào giờ phút
khai mạc, ngày 1 tháng 8 này, mà sao tôi thấy “uể oải” quá!
Mọi cố gắng và sức lực của ban tổ chức, của hội HO Cứu Trợ TPB & Quả
Phụ Cô Nhi mà “cái bang trưởng” là lăo bà-bà ba lần ba mươi cái xuân
xanh đă tới lúc sức cùng lực kiệt! Sắp tới lúc phải nhắc câu:
_ “Chí tuy c̣n mong tiến bước, nhưng sức không kham nổi đoạn đường
dài!”.
Hải ngoại chư quân tử anh hùng hào kiệt nam phụ lăo ấu tu sĩ nam nữ
đâu đâu hăy về đây tiếp tay, tiếp sức cho lăo bà-bà đi, chỉ cần mua
1 vé, dù đi coi văn nghệ hay không cũng là một nghĩa cử rồi.
Dù bận trăm công ngh́n việc th́ sáng Chủ Nhật cũng nên dành ra 1 tiếng đồng hồ để bước qua cửa, vào nơi tồ chức đại nhạc hội rồi bước trở ra cũng không muộn. Nhất là các tu sĩ nam nữ quận Cam, chưa một lần bước chân đến đây. Bước vô rồi rút ra cũng c̣n dư thời gian để đi làm việc thiện, quyên góp $-bạc để giúp người nghèo Xấu Hổ Cả Nước. Người TPB/VNCH không nghèo, các anh giầu lắm, dám hy sinh cả tấm ḷng-ruột và chân tay để cho người đời vay mượn mà đi tu. Quư ngài thường giảng cho con chiên phật tử NGHE về công bằng và bác ái, giờ đây xin quư ngài cho họ XEM lời giảng thay v́ chỉ nghe xuông. Xem dễ hiểu hơn nghe.
Nói thẳng mực tàu đau ḷng gỗ (đá) là xin quư cha quư thầy làm thay v́ chỉ giảng. Đă qua ba lần đại nhạc hội Cám Ơn Anh, từ Nam lên Bắc CA, trên hàng ghế danh dự dành cho các chức sắc tôn giáo, vẫn vắng bóng quư linh mục, chả thấy cha nào cả! Các cụ ta đă dạy rằng “quá tam ba bận”, ba lần là đủ rồi, và ở Hoa Kỳ này họ cũng nhắc đến luật “quá tam ba bận” th́ phải. Đây là lần bốn, xin quư linh mục, tu sĩ nam nữ bước xuống, bước xuống địa ngục trần gian với TPB/VNCH.
Đến tham dự buổi gây quỹ cho TPB/VNCH nhất định không vi phạm giáo luật và cũng không phải là hành động chính trị nên đừng sợ “hậu vận” không được về Xuống Hố Cả Nút để làm việc thiện.
Thực ra số tiền do bán vé không phải là chính, nếu bán hết 10 ngàn vé, mỗi vé 10$ th́ số thu không nhiều lắm, mà phần chính vẫn là kính mời đồng hương đến tham dự để bày tỏ tấm ḷng, sự tham dự đông đảo khán giả ở ngay nơi tổ chức mới là động lực thúc thúc đẩy khán thính giả phương xa, khắp các tiểu bang Hoa Kỳ và trên thế giới hưởng ứng theo, đóng góp theo, quá khứ đă chứng minh điều đó.
Vậy th́ kính xin quư đồng hương bớt chút th́ giờ, th́ giờ là tiền bạc, để bước vào sân trường Bolsa Grande High School trên đường Westminster xem h́nh ảnh các ân nhân của chúng ta đang lê lết sống lở lói chết dở dang ngay trên chính quê hương ḿnh. Kinh mời quư cha quư tu sĩ nam nữ và đồng đạo vào cửa ĐNH Cám Ơn Anh. Vé đây, vé đây.
Lăo Ba cầm xấp vé đứng trước giáo đường đón con
chiên sau thánh lễ chiều Thứ Bẩy chào hàng và mừng vô cùng, t́nh
h́nh như thế này th́ có lẽ bà-bà Hạnh Nhơn phải in thêm vé gấp. Từ
ông tránh đến bà trùm và đồng đạo đều cười tươi:
_ “Mua rồi, mua rồi. Mới mua 2 vé. Mới mua 5 vé xong v.v..”
Trong vùng Orange này có tới gần hai chục cộng đoàn CG, với sức mua
như thế này th́ là niềm vui chung. Tuy nhiên, vốn là con chiên không
ngoan đạo, Ba nghĩ thầm:
_ “Trong số những ông tránh bà trùm (ṣ) này có ai sẽ phải đi xưng
tội v́ đă phạm điều răn cấm nói dối không nhỉ?”
Sáng Chúa Nhật không đến giáo đường nữa mà Ba chạy vội ra café, thấy
đám bạn bè gốc quân nhân, không mời chào ǵ nữa, rủi lại nghe “mua
rồi” th́ chán chết nên hắn bèn chỉ định:
_ Anh Cảo 1 vé, Lâm 2 vé, Sang 2 vé, Đuông 2 vé, Châm 2 vé ..”
Cứ thế mà tay đưa vé, tay thu tiền, năm phút xong một xấp 20 vé. Lát
sau chị Nguyễn Phục xách túi vé đến chào hàng. Khi hay cớ sự, chị
bèn than:
_ Anh Ba dành mối của tôi rồi”!.
Nói xong chị cười, tuy biết chị NP nói đùa nhưng Ba cũng chột dạ và
nhớ lại ĐNH kỳ 2. Đang đi tới chào hàng th́ đụng phải chị Đoàn Trọng
Cảo, cũng tay xách túi tay mang vé, chị cười:
_ “Chú đi vào địa bàn hoạt động của chị đấy nhá”.
Ngày chị hấp hối trên giường bệnh, Ba nắm tay chị nói nhỏ:
_ “Chị mau khỏe lên để c̣n đi bán vé ĐNH chứ”.
Chị cười ứa nước mắt và tuần sau chị ra đi.!!!
Trở lại chuyện bán vé dạo, tưởng ngon ăn, cầm vé
chạy lại café Factory, nơi đây đa số là cựu quan, là các ông thầy
của TPB. Đến nơi, không hiểu lư do nào khiến Ba khựng lại, tay bắt
mặt mừng mà tay kia không dám rút vé! Th́ ra, liếc thấy túi ông thầy
nào cũng có vé rồi.
Càng mừng, “ếch nào chả là thịt”, có nghĩa rằng là ai bán cũng được,
tất cả là làm sao tiêu thụ vé càng nhiều càng tốt, người bán vé là
tự nguyện, không huê hồng huê đỏ ǵ cả. Tiền trao vé bóc. Không lấy
vé không lấy tiền để khỏi mang tiếng đút túi riêng. Trừ khi nơi bán
vé có 2 người trở nên, có sự chứng kiến công khai.
Ai đi chợ ABC th́ sẽ thấy một anh quân nhân quân
phục chỉnh tề, ân cần chào mời thập phương mua vé. Một bác đến mua 2
vé, nhưng không lấy vé, gọi là ủng hộ thôi, tấm ḷng của cụ già thật
đáng quư. Nhưng anh Hoàng Sinh lễ phép đáp:
_ Thưa bác, là quân nhân đứng bán vé, cháu không được phép nhận tiền
mà không trao vé.
_ Tôi ủng hộ mà, tôi già rồi, không đến chỗ ĐNH được.
_ Xin bác thông cảm, nếu bác không nhận vé cháu không dám nhận tiền,
bác cứ nhận vé đi rồi đem cho ai cũng được.
Cụ già phân vân:
_ Nếu tôi đem cho 2 vé này th́ hóa ra ...
Cụ già bỏ lửng câu nói, đưa tiền rồi cất 2 vé vào túi, nói một ḿnh:
_ Không cho, ai muốn tham dự th́ tự mua lấy.
Thấy cụ già có vẻ khó tính, người viết xen vào:
_ Ông c̣n khỏe quá mà, nơi tổ chức gần đây thôi, ông ráng đến tham
dự cho đông, chứ bỏ vé th́ phí quá, hay cho tôi đi.
_ “Phí là phí thế nào? Tớ đă trả tiền rồi, coi như đă ủng hộ, đi hay
không đi cũng thế thôi, nhưng nếu tớ cho cậu th́ anh bán vé này mất
đi một khách hàng. Tớ cũng muốn đến tham dự lắm chứ, nhưng khổ nỗi
cái cột sống đóng vôi, mọc gai, ngồi lâu không được. Ngẫm ḿnh lại
nghĩ đến TPB, từ ngày sang đây tớ có làm ǵ đâu, vừa tới 65 tuổi đầu
đă lănh tiền già, mê-đi, mê-đi đủ cả, bác sĩ ân cần săn sóc, xe đưa
đón, tiền mua thuốc uống không tốn nên có tiền mua thuốc hút. Hơi
đau một chút là kêu, mắc bệnh “than”, ngồi đâu cũng than tiểu đường,
cao máu, cao mỡ. C̣n người TPB th́ sao? Bỏ lại trên chiến trường con
mắt, cái tay, đôi chân, lê lết bằng mông nên sinh lở lói! Không c̣n
máu, không có mỡ th́ lấy ǵ mà cao, đường không đủ th́ lấy chi tiểu
đường, đái đường th́ có. Tiền già dư mua trăm vé đă không ủng hộ mà
lại đi xin! Đồ ăn xin.
Tuy bị ông già sỉ vả nhưng tôi thấy vui, đúng quá
và là một bức tranh đẹp giữa kẻ bán người mua. Anh Sinh đứng vững
hằng tháng trời, ngày 8 tiếng, bán được 1500 vé thu về cho ban tổ
chức được 15,000$ th́ việc chúng ta mở bóp mua một hai vé là quá nhẹ
nhàng.
Nhưng chẳng nhẹ nhàng đâu! Có đi dạo một ṿng, thăm các anh chị bán
vé ĐNH th́ mới hiểu sự nhẫn nại, kiên tŕ của người rao hàng. Đa số
đồng hương vui vẻ nhưng không thiếu một số tảng lờ, tiếc lời, hoặc
quá khó khăn đưa tay móc bóp, dù là bóp đựng phút-tem hay tiền
“Obama” tặng. Họ quên đi cái nguồn gốc được hưởng lợi tức này! Nhiều
khi c̣n phát ngôn vô ư thức là “nhờ VC mới được qua Mỹ”!
Một anh đẩy xe đồ chất ngất, khi nghe mời mua vé th́ anh hỏi vợ “mua
không em”? Chị vợ không thèm trả lời mà tiếp tục nói phôn về một
buổi xướng ca nào đó, đi xem tên đờm-đỏ Đâm Vào Hông
Anh khác nhanh nhẩu hỏi:
_ Vé ǵ thế?
_ Thưa anh, vé đại nhạc hội giúp TPB, xin mời anh ra tay..
_ Ấy ấy, mua rồi, mới mua 20 vé xong!
Người bán vé cám ơn rồi lẩm bẩm:
_ Không cần gieo quẻ, sờ mu rùa cũng biết anh là ḍng họ nhà vẹt.
Cũng nên nói thêm một số văn pḥng hay tiệm ăn “mượn” một xấp vé về
để trong tủ kính, xem như lá bùa hộ mạng, pḥng ngừa những ai mang
vé vào tiệm họ ‘quấy rầy”!
Hết hạn, họ đem trả lại vé với lời lẽ ân cần thật thà:
_ “C̣n nguyên đấy nhé, không có hư hao ǵ đâu”!!!!.
Vé đây vé đây, mời đồng hương tiếp tay cho ĐNH kỳ 4 để anh em
TPB/VNCH có được gói quà trước khi “ra đi” như lời các cha nói sau
thánh lễ: “Chúc anh chị em ra đi bằng an.
Trên đây là tiếng kêu trước ngày diễn ra đại hội
Cám Ơn Anh và đă được phổ biến trước một tuần nên có nhiều thiếu
sót, bây giờ mời đọc giả tham gia vào ngày đại hội.
Từ sáng ngày thứ Bẩy 31/8, ban tổ chức và anh chị em trong Liên Hội
Cựu Chiến Sĩ (LHCCS) đă có mặt tại sân vận động trường để lập sân
khấu, dựng lều, xếp ghế v.v.. và cho đến 7 giờ chiều th́ mọi việc
sẵn sàng cho ngày đại hội kỳ 4 vào Chúa Nhật 1 tháng 8/2010.
Xin nói qua về LHCCS tại thủ đô tỵ nạn CS Little Saigon.
Đây là một tổ chức tập hợp tất cả các hội đoàn quân đội, cảnh sát và
quân trường, họ gắn bó với nhau như anh em một nhà, mà một nhà thật,
nhà binh, nhà VN. Có thể khẳng định đây là một tập thể đoàn kết nhất
và là lực lượng luôn đứng trước đầu sóng ngọn gió chống cộng, chịu
cả những mũi tên bắn lén từ sau lưng của kẻ xé lẻ. Trước đây, bây
giờ và mai sau, các anh vẫn là “chống cộng và bảo vệ đồng bào”.
Lúc nào và ở đâu, trên khắp các “mặt trận” luôn có những chim đầu
đàn như KQ Ức-Khuông, HQ Long-Cảnh, ND Hùng-Triệu, BĐQ Chánh-Đỉnh,
TQLC Hưng-B́nh, VB Hàm-Cầu, Vơ Khoa (x) v.v.. Nhưng đáng nể, đáng kể
nhất phải là TSQ, luôn đầy đủ quân số để bổ sung và chiến đấu đến
giờ phút cuối cùng trong quá khứ cũng như hiện tại. Một bông hồng
thân gửi chim đầu đàn Lượng voi, làm việc như voi.
Trở về với ngày đại hội, 10 giờ sáng Chúa Nhật, khi cửa sân vận động
vừa mở th́ đồng hương đă lũ lượt vào, chương tŕnh khai mạc lúc 12
giờ trưa th́ 4 cái lều lớn không c̣n chỗ trống. Căn cứ vào số vé bán
được, số ghế ngồi th́ đồng hương đến tham dự, đến góp một bàn tay
trên dưới 10 ngàn người (hay gần 10 ngàn như các báo loan tin). Vẫn
đông như những kỳ trước, nhưng đối với người viết th́ vẫn vắng bóng!
Vắng ai? Hạ hồi phân giải.
Nếu nói công đầu về sự thành công của ĐNH th́
không phải là hội HO và lăo bà-bà Hạnh Nhơn hay LHCCS, v́ các anh
chị cũng là “thương binh”, họ đă xác định đó là bổn phận, và chưa
thành công khi c̣n nhiều tiếng kêu “từ vực sâu” của TPB, và chưa
thành công khi các vị “chân tu” đang mải mê hướng về Niết Bàn, Thiên
Đàng, và cả “thiên đàng xhcn nữa! Chưa thành công khi các ông to bà
lớn vẫn im lặng.
Thành công hay không là do sự đóng góp của tất cả, nhưng phải xác
định một điều là nếu thiếu anh chị em nghệ sĩ trung tâm Asia, đài
SBTN, thiếu nhiệt tâm của các anh Trúc Hồ, Nam Lộc, Việt Dũng th́
khó có một ĐNH quy mô như thế này.
Tuy nhiên các ca sĩ có tên và có .. tuổi vẫn khuất bóng, dù rằng họ vẫn ăn và vẫn thở, họ là những ranh ca rất ṣng phẳng, tiền trao th́ cháo múc, có tiền mới hét, họ không nợ ai hết, chỉ có song thân họ nợ TPB mà thôi. Không trách họ được v́ họ không được chỉ bảo điều đó. Nhưng thôi, không có các mợ th́ chợ vẫn đông, vẫn dư người hát. Các anh chị em ca sĩ hát từ trái tim nên rất hay khiến khán giả mê say ngồi nghe suốt 7 tiếng đồng hồ.
Trước hằng chục ngàn khán giả anh Nam Lộc mở đầu
chương tŕnh ĐNH bằng một danh sách ủng hộ, trong đó có gia đ́nh Vơ
Bị 12000$, gia đ́nh Mũ Xanh 4400$ rồi lạc quan tuyên bố:
_ “Chúng ta sẽ đạt tới con số một triệu”.
Hy vọng, hy vọng, sau mỗi lần hát là nam nữ ca sĩ ôm thùng len vào đám đông ca bài con cá. Nh́n hàng ngàn bàn tay mở rộng bỏ $ vào thùng ai mà không mừng. Mua vé vào xem là chuyện nhỏ, bỏ $ vào thùng nhiều lần mới đáng phục, đáng nể. Trong khi đó th́ Việt Dzũng liên tục đọc kết quả yểm trợ từ các nơi xa gửi về qua đài SBTN.
Từ kết quả khả quan lúc đầu th́ dần dần về sau, Việt Dzũng phải than sao kỳ này ít có ân nhân ủng hộ số tiền lớn! Và tổng kết th́ chưa bằng ½ của kỳ II! Mỗi người t́m nguyên nhân để an ủi là v́ “kinh tế đi xuống”, nhưng có một sự thật nói ra dễ mích ḷng là vắng bóng các chủ nhân ông và những ông bác to bà luật lớn! Khởi đầu nghe danh hai bác Trọng Vơ, Hoàng Trung mỗi bác cho 3 ngàn rồi tới ông luật Đỗ Phủ đến vớit đoàn mô-tô và chi phiếu, c̣n lại hầu như “chùa bà Đanh”.
Nói đi th́ phải nói lại, các “bác” nào đă từng
lăn lộn với lính, từng cắt tay, cưa chân, mổ bụng lính, xưa cứu mạng
lính th́ nay vẫn thế, vẫn nhiệt t́nh âm thầm đóng góp cho TPB (tại
anh cắt của người ta mà). Các bác ẩn danh, nhưng để chứng minh rằng
mách có chứng, xin phép các bác tôi bật mí tí-ti. Bác Đông-Vân viết
sách, xuất tiền túi in rồi tặng free nên thu về cho TPB được hơn 10
ngàn. Mới nhá tín hiệu sos ĐNH kỳ 4 th́ bác Văn Thế kư 500$ rồi bác
Trung-Chỉnh, bác Bằng-Phong, bác Rậu-Bùi. Tới nữa đi các bác tài ..
hoa và nhiệt t́nh.
Quan sát một ṿng trong đám đông hằng chục ngàn người th́ trên hàng
ghế VIP có những ai?
Dĩ nhiên trước mùa bầu cử, đây là một dịp ngàn
vàng để vận động, việc có mặt các ứng cử viên rất đáng hoan nghênh,
đáng chú ư là hai ứng cử viên dân biểu liên bang, đối thủ sống c̣n
trong kỳ bầu cử sắp tới, có hai cách cư xử khác nhau. Bà ưcv. gốc
Mexico, không biết ca và cũng chẳng hiểu lời hát, nhưng bà ta lại
làm như ca sĩ, ôm thùng đi vào đám đông khán giả để xin $ ủng hộ
TPB/VN, và dĩ nhiên ai cũng biết hậu ư là xin ủng hộ phiếu cho chính
bà ta. Đáng khen hay đáng phiền là tùy người đối diện, nhưng ông
ưcv. gốc Việt th́ lại rất khiêm nhường, đi một tuyệt chiêu là đứng
dậy đi đâu đó rất sớm! Ông không mang tiền lẻ hay không cần phiếu
trong đám đông lẻ tẻ này? Nếu ai đó cứng cựa, chơi một mách (match)
th́ bà kia hết phương chống đỡ, ông cũng ôm thùng len vào đám đông
và nhỏ nhẹ trên loa phóng thanh:
_ “Nếu đồng hương cho 1$, tôi tặng thêm 1$, thùng tiền này đầy bao
nhiêu tôi tặng thêm bấy nhiêu”.
Một hộp giấy chứa toàn tiền lẻ th́ không phải là kếch-xù, kết quả thu được của các ca sĩ đă chứng minh điều đó. Cao tay ông ‘mát” chừng 3 ngàn, một số tiền quá nhỏ so với tiền gây quỹ được và chi cho vận động, nhưng chắc chắn sẽ mang nhiều ư nghĩa, nhất cử lưỡng lợi. Nhưng ông đi rồi! Tiếc quá!
Và cũng tiếc quá không có sao giữa trưa hè nóng
nực! Không có sao cũng chẳng sao, ĐNH vẫn tiếp diễn và nếu như nghe
được danh các sao trên loa phóng thanh th́ anh em trong LHCCS an tâm
hơn, vững tin hơn như ngày xưa nghe lệnh từ trực thăng phán xuống,
v́ quư vị là những yếu tố thúc đẩy binh sĩ nhẩy vào lửa đạn, quư vị
là nhân tố giúp ĐNH thành công hơn. Nhưng hôm nay, 1 tháng 8 năm
2010, danh chẳng có mà diện cũng không, khiến các cựu quân nhân
trong LHCCS khó kêu gọi, khó ăn khó nói nếu có ai hỏi:
_ “ Quư zị đó đâu cả rồi?”.
Không biết lư do, nhưng xin chớ phịa chuyện rằng
v́ không có kèn trống ̣-í-e chủ tọa đến, không có “vào hàng phắc”,
không có duyệt hàng quân danh dự, không có đọc diễn văn, không có
ban huấn thị, không có và không có nên mới không có..!
Câu trả lời dễ dàng nhất là đổ thừa tại lăo bà-bà chưởng môn Cái
Bang quên hay chậm trễ gửi thiệp mời! Thiệp mời là miếng giấy màu
vàng có ghi “ĐNH Cám Ơn Anh” kỳ 4 đó chứ c̣n t́m đâu nữa!
Quân vô tướng như hổ vô đầu, không biết nghe lời ai! Con thiếu cha như nhà không nóc biết cậy nhờ ai? Chiều Thứ Bẩy, trong thánh lễ, cha bảo các con hăy làm việc thiện, quyên tiền lần thứ hai để giúp đồng bào XHCN nhưng không có một câu nhắc con chiên đi tham dự ĐNH Cám Ơn Anh! Sáng Chúa Nhật muốn theo gương cha nhưng gương vỡ, chả có cha nào trên hàng ghế VIP cả. Đây là điều bài viết đă tiên đoán một tuần trước là tại sao“uể oải”.
Không có lư giải về những sự “khuất bóng” này. Một sự kỳ thị giữa người nghèo XHCN và TPB/VNCH chăng? Giáo luật cấm chăng? Không, linh mục Nguyễn Hải K..từ Minneapolis, linh mục Nguyễn Hùng Đ.. từ Iowa đă gửi về 100$, 200$ để ủng hộ ĐNH, các linh mục này ở các xứ nghèo lắm và con chiên thường là bản xứ chứ không đông con chiên ngoan đạo và nhiều gạo tiền như giáo phận Orange này.
Một ông TTH từ đâu đến đây la làng quyên góp bạc, một anh cựu cần câu câu $ th́ đông đủ chức sắc tham dự! C̣n cho TPB/VNCH th́ không! TPB cũng ở trong nước, không những nghèo mà c̣n cụt, th́ tại sao không? Tại v́ họ có chữ “binh”, quư ngài dính vào chữ “binh” là phát bịnh, hết đường tương chao nhập vào XHCN?
Không đến dâng hương cầu nguyện cho lính tử trận và lờ luôn lính bị thương què cụt c̣n sống và đang chết dần chết ṃn là một điều hết sức phi lư, không hiểu được. Không hiểu th́ phải hỏi, hỏi mà không được giải đáp th́ hỏi tiếp, hỏi cho đến khi nào được biết lư do mới thôi để khỏi nói oan, nói hành nói tỏi các vị chủ chăn. Đó là lư do nhiều ông bà ngoan đạo, ông tránh bà trùm mắng tôi là lắm mồm, là coi chừng không được xưng tội và rước lễ, không được và không được v.v..!
Tôi nghĩ những điều tôi thắc mắc và nêu ra chỉ
dựa vào thực tế cụ thể đă xảy ra, không vu oan hay nói xấu các vị
chủ chăn mà chỉ là tâm sự “cha con”, tôi dâng lên Thiên Chúa lời nói
thực chân thành, c̣n người trần mắt thịt không thông cảm th́ đành
phải chịu vậy.
Đại nhạc hội đă xong, dư âm c̣n vang măi, mỗi người t́m ra một ưu
khuyết để bổ túc cho lần sau. Ngoài việc nêu lên sự thiếu sao vắng
cha, tôi xin nêu một ưu điểm có thể thực hiện được trong tầm tay.
Trước khi bước vào chương tŕnh văn nghệ, anh Nam
Lộc đọc một danh sách ủng hộ, trong đó đáng chú ư là số tiền 12000$
và 4400 của hai đơn vị. Người viết đi t́m hiểu v́ sao có được số
tiền khá như thế th́ đại diện một trong hai đơn vị “bật mí”:
_ Thấy bán vé gay quá, tôi bèn nghĩ chuyện bán vé online cho các
huynh đệ gần xa, tức bán vé mà không giao vé, xin phép tổng hội, tôi
vào diễn đàn kêu gọi đồng đội ủng hộ ĐNH. Có tin vui ngay, anh trước
50, anh kế 100, anh sau 200 và cứ như thế như thế. Danh sách được
nhật tu hẳng ngày trên diễn đàn như liều thuốc tăng cường sức mạnh
khiến tổng số cứ tăng dần từ một ngàn, hai ngàn, ba ngàn, bốn ngàn,
mười hai ngàn $.
Kết quả này cho thấy các thân hữu và đồng đội luôn sẵn sàng chữ kư
nhưng chỉ v́ thiếu thông tin. Ủng hộ đâu cũng vậy, ủng hộ dưới màu
cờ sắc áo là nêu cao t́nh đồng đội.
Thí dụ quân trường ĐTKV có 500 hội viên rải rác
khắp nơi, tổng hội trưởng kêu gọi trên diễn đàn, chỉ cần 20$/1 người
gửi về th́ tổng hội đă có gói quà lớn chuyển đến hội HO. Nếu tất cả
tổng hội quân binh chủng, quân trường cùng bán vé kiểu bán “nước
miếng” th́ cũng tạm được. Cứ thử xem.
Tiến sĩ Nguyễn Đ́nh Thắng đă viết rằng cộng đồng người Miên, người
Lào ít hơn cộng đồng người Việt nhiều nhưng họ có các hội từ thiện
vô vị lợi xin được tiền trợ cấp của chính phủ Mỹ gấp nhiều lần lớn
hơn người Việt. Chúng ta đă không biết hay bỏ phí nguồn tài trợ quư
giá này. Đề nghị tiến sĩ Thắng, những anh chị giỏi hoạt động ḍng
chính góp ư cho hội HO, cho lăo bà-bà xem sao. Số $ ủng hộ TPB ngày
càng đi xuống, càng bị lấn át bởi những nhà bác ái với con cháu
ba-ác, tới một lúc cạn kiệt mà TPB th́ chưa “đi” hết! Phải t́m ra
lối thoát
Nói theo KQ Phạm Đ́nh Khuông th́ chúng ta chống cộng trong thế thủ và bây giờ sự ủng hộ TPB cũng đang lui dần vào thế thủ./.
Cách sử dụng "I"
và"Y"...
Cải cách tiếng Việt
Dấu "hỏi
& ngă" trong
tiếng Việt
Luật dấu hỏi & ngă
Gạch nối trong
tiếng Việt
Xưng hô tiếng
Việt...
Cuộc tṛ
chuyện bất ngờ
Thư Hậu phương
Nhắc chuyện xưa
Một chuyến đi Oklahoma
Thăm lại
“Mái Nhà” xưa
Hăy kể cho tôi
nghe
Young Marines trong ngày Tưởng Niệm 30/04/17
Trận QT 72 của Lữ Đoàn 258 TQLC
Sớ Táo Quân
TQLC - Đinh Dậu 2017
Đọc "Chặng Đường Nối Tiếp"
NT Nguyễn
Thành Yên
NT Hoàng Lăm
Cái chào của Niên
Trưởng
Chuyến
tản
thương cuối cùng
Tháng Ba chôn súng
Các NT TQLC
TQLC mà bà
không biết sao?
Người
Y-Tá chiến trường
Thôi ! Ḿnh
về Linh Xuân Thôn, đi em !
Một thời để nhớ
T́m cha
Biệt đội Sóng Thần
Lăo lượm “Ve Chai”
Trâu Điên Và Cố Vấn
Mỹ... Muộn Vẫn Phải Nói...
Trâu
Điên and Cố vấn Reunion 46 years later (1969-2015)
Trung đội 2 Tiểu Đoàn 7 TQLC và những ngày cuối cùng
Quận
Trưởng Quận Triệu Phong, Quảng Trị - Chuẩn Úy Lê Đ́nh Lời
Người lính tiên
phuông
Anh hùng bất tử
40 Năm tỵ nạn... Nh́n lại
đoạn đường
Người
Pháo Thủ TQLC trong cuộc chiến 1972
Mùa
Football năm nay sẽ không c̣n...
Đoàn 76 tù binh
Những con
Quạ Đen trên nóc nhà xác
Mảnh đời tị nan tại Đức
Người lính già không bao giờ chết
Cơn mưa hạ Atlanta
2014
Cánh Đại Bàng c̣n lại
giữa vùng trời TQLC
Vui buồn đời
lính -T́nh đồng đội
Nghĩa cử cao quư
Rũ áo thênh thang
30-4 những
giờ phút sau cùng của một người Trung đội trưởng TQLC
Người Việt Viết
Tiếng Việt. "Người Giệc Giết" Tiếng Việt
Chỉ c̣n là kỷ niệm
Chuyện về
cột cờ đầu tiên tại Little Saigon
Nhớ Chú Cảo
Chúc mừng Trường Can
Chuyện ngày xưa…thật xưa
Viết cho con gái Cao
Xuân Huy
Những ngày vui ở
Nam Cali
Ḍng sông êm đềm
Điệp khúc buồn
Cháu Ông Nội, Tội
Bà Ngoại!
Nợ Mẹ hai tiếng
yêu thương
Nỗi buồn tháng Tư
Cuộc hội ngộ của Sĩ
Quan TQLC/VNCH và em bé gái mà Ông đă cứu 41 năm trước...
Những cái chết
thầm lặng
Dục Mỹ, ḷ luyện thép
Người hát rong
nhạc vàng
Khoá 22 và Lam Sơn 719 Hạ Lào
Nụ cười xinh
Những ngày xưa thân ái
Quê hương bỏ lại
Biển vẫn đợi chờ
Buồn vui Đại Hội 2012
tại Oregon
Kỷ Niệm Ngày QL.VNCH.
19/6 - Người lính Việt Nam Cộng Ḥa sau 37 năm nh́n lại...
Nỗi ḷng người
lính VNCH nhân ngày Chiến Sĩ Trận Vong
Khóc bạn
Người Lính TQLC bên
bờ Bến Hải
Ông Cháu tựa má đầu
Mùa xuân trên
đỉnh Torkham
Chiến thắng đầu Xuân
Một thời để yêu, một
thời để nhớ
Tuổi 70… Chán mớ đời!
Chút ân t́nh rất đỗi
mong manh
Người c̣n nhớ
hay người đă quên
Cao Xuân Huy -
Chuyện chưa ai kể
Nhớ về Cao Xuân Huy
“Tháng Ba găy súng”
Chút ánh nắng mặt trời trong mùa thu Oregon
Ḍng sông tuổi
nhỏ
Vui buồn đời
lính 1 -
2 - 3
- 4 -
5
Ḍng
thời gian và những âm giai của một người lính TQLC
Huyền
thoại chiến sĩ Mũ Xanh
Cuộc chiến
không dừng ở đây
Nỗi ḷng
biết ngỏ cùng ai?
Chiêu hồn Quái
Điễu
Thiên
hùng ca dựng một ngọn cờ
Thuận
An, hành quân triệt thoái
Thư t́nh viết muộn
Người lính miền Nam
Thăm lại Quảng
Trị – Khe Sanh & chiến sĩ vô danh
Hăy thắp cho
anh một ngọn đèn
Tôi đi lính...
Giờ phúc
sau cùng của người Trung Đội Trưởng
Đôi bờ chiến tuyến
Cuộc gặp gỡ kỳ diệu
Thoáng nhớ ngậm ngùi
Mối t́nh Sơn Khê
Hai anh em tên Cờ,
họ Việt Nam Cộng Ḥa
Hạt bụi vĩ đại
Thư Khu Bưu Chính (KBC)
Hai h́nh ảnh, một
cuộc đời
Vé Đây! Vé Đây!
Tháng
Ba buồn thiu, tháng Tư găy súng
Bà Mẹ
Quê
Ôm M60, M79 đánh ghen
Nghe Nhạc
Trang Thủy