Thơ

Trang thơ Nguyễn Minh Châu

Tuổi trẻ Việt Nam
Xuân nhớ đến Mẹ
Người Lính Già (Đại Bàng Tango)
Mùa Giáng Sinh xưa
Nhớ về chốn cũ
Nhớ nhà (Nhớ ngày ấy)
Saigon của tôi
T́nh sen
Mănh Hổ “Tây Đô”
Kư Ức khó quên (Ngày tàn cuộc chiến)
Người lính già (Cọp nhớ rừng)
Khi tôi chết (Tâm sự người lính già)
T́m phương giác
Gục đầu xuống
Đêm trăng nhớ bạn
Người lính và nỗi nhớ
Hương xưa của tôi
Người lính VNCH
Huyền thoại mưa Sài G̣n
Vịt Tiềm
Thắp nhang cho bạn
Tấm thẻ bài
Thăng trầm
Hoa nước mắt
Khi tôi đi
Độc ẩm
Nh́n đất mẹ
Nợ núi sông đă trả, chỉ c̣n nợ em
Tận cùng nỗi nhớ
Một câu hỏi
Một thoáng suy tư
Mày hỏi tao
Bạc màu áo trận
Thơ - Đông Hương 1 - 2 - 3
Đồng đội
Quận Tư, xóm nhỏ
Người lính già (Cọp nhớ rừng)
Cảm xúc Tháng Tư Đen
Nhớ Bạn tuổi thơ
Tháng Tư hoài vọng
Nhớ Phá Tam Giang
Khi cha già cha sẽ về đâu??
Biển ấy, mùa này
Tháng Ba rồi ....
Một ngày và một đời TQLC
Buồn như một sớm trời không nắng
Huế xa rồi - Mai mốt về em nhé
Mê thư lính
T́nh khúc cho một người
Nỗi nhớ buồn hiu
D́u nhau đi cho hết....
Chùm thơ Đông Hương
Ta về
Ưu tư vận nước
Tưởng niệm 40 năm
Đêm ngủ tôi mơ
Tháng Tư lại đến nữa rồi
Cái chết của một tượng đá
Xuân Buồn
Anh sẽ đưa em về
Bức dư đồ
Tâm sự lính Mũ Xanh
Ngồi xuống đây
Hăy nhặt ǵum cha
Xin giữ
Mây tháng Tư
Xuân xứ người
Lời cho này anh
Giấc mơ tương lai
Cô giáo Tịnh Như
Nhớ Cao Xuân Huy
Bông hồng Hậu Nghĩa
Anh đi...
Chiều trên quê nội
Nội tướng của t́nh thương
30 tháng 4 - Sống và Chết
Với MX Sóng Thần một thuở...
Tháng Tư đen
Tao nợ mầy...
Pho tượng người lính...
Đôi nạng gỗ...
Tôi nợ anh...
Chùm thơ Áo Trắng 
Nhớ một chiều Xuân
Thơ của Trần Khoa Danh
Tâm sự người Thương Binh
Nhà xưa đă khép

 

 

 

 

 

 


Nhớ về Cao Xuân Huy “Tháng Ba găy súng”

(Nhân giỗ đầu ngày Huy mất 12-11-2010)

Huy em! Anh vừa nhận được email Trần Như Hùng gởi cho anh từ Úc. ”Anh Tiền ơi! C̣n mấy ngày nữa là giáp năm Huy rồi. Em nhớ nó quá”. Hùng lại viết tiếp “Lần đầu tiên đi Đại Hội TQLC tại Houston 2004, em đến chào anh, anh mặc civil, em xin anh nhớ mặc quân phục để em chụp tấm h́nh. Mỗi lần xem lại Huy nói “Tối đó tao say quắc cần câu mà lại mặc đồ thường, tao không dám tới chào ổng sợ ổng chửi!” Anh tin là Hùng nói rất thật. Đó đúng là cách cư xử của Huy đối với anh từ trước đến giờ vẫn vậy. Huy thường bảo với anh rằng trong binh chủng em là người thương anh nhất. Điều nầy có thể xác nhận nhiều lần với các Sao Mai Tài và Gắt hiện ở Seatle và Mai Văn Hiếu ở Kansas. Hùng và Huy thân nhau như thế nào anh không được biết, nhưng những ǵ mà Hùng đă làm được cho Huy lúc cuối đời quả là điều đáng nể, ở đời mấy ai có được t́nh bạn như Hùng.

Huy em! Mới đó mà đă đến ngày giỗ một năm ngày em mất rồi, thời gian nhanh như chớp, em ra đi đă yên nhưng những ray rứt luôn ám ảnh cho người c̣n lại. Gia đ́nh, bạn bè, chiến hữu luôn nhắc đến em, đến Huy Râu tác giả tập hồi kư để đời về cuộc lui binh lịch sử “Tháng Ba găy súng”! Trước mặt anh bây giờ là quyển sách em tặng anh ngày 15-7-1992 với lời tựa “Bản của Bạch Yến 324” cùng nét chữ cẩu thả nhưng thật bay bướm của em. Làm sao anh quên em được Huy ơi! Năm ngoái vào những ngày cuối tháng 9 em gởi anh quyển tập truyện “Vài mẩu chuyện”, tác phẩm cuối cùng của em và nói rằng em sẽ về Houston, rồi Dallas để ra mắt quyển sách nầy. Để anh đọc trước em đă gởi cho anh với lời tựa “Kính tặng Bạch Yến 324 Phạm văn Tiền. Cali ngày 20-9 Cao Xuân Huy”! Nhưng sau đó em bảo cơn bệnh tái phát nặng, hiện đang xạ trị và em đă ra đi gần 2 tháng sau đó. Anh em ḿnh đă mất cơ hội gặp lại nhau v́ nghiệp duyên em đă hết.

Năm 2004, đó lần đầu tiên anh gặp lại Huy sau đúng 27 năm xa cách trong ngày Đại hội TQLC tại Houston. Lần gặp sau cùng là lúc anh đang ở trong tù khi lao động dă trại tại thung lũng quận Ba Ḷng Quảng Trị vào năm1977. Lúc đó Huy ở trại 5 c̣n anh thuộc trại 1. Buổi chiều với vác củi nặng trĩu trên vai, quần áo rách rưới thật thê thảm, anh em ḿnh t́nh cờ gặp nhau, Huy hô to “Ông Thầy” và đă khóc. Em lúc nào cũng vậy, trông cao to gầy ốm râu ria như vậy mà rất dễ động ḷng. Anh c̣n nhớ hồi trận đánh Cửa Việt khi thằng Vạn mang máy của em tử trận, em cũng khóc như mưa! Hôm đó, em ôm anh và nói sao ông ốm quá vậy “Địt mẹ mấy thằng VC tàn nhẫn quá”. Anh thích lối chửi thề vô thưởng vô phạt nầy của em, ngay ngày c̣n trong đơn vị. Và cũng từ đó anh em ḿnh không có dịp gặp nhau nữa, sau nhiều lần chuyển trại. Anh được biết em ra tù vào khoảng tháng 9 năm 1979 và vượt biên đến Mỹ tháng 10-1983 như vài ḍng tiểu sử trong quyển sách của em, c̣n anh đến tháng 11-1987 mới được bọn chúng thả về.

Anh về tá túc bên gia đ́nh vợ cùng 2 con tại quận Cai Lậy Tiền Giang. Lúc đó đă có nhiều tin đồn là tất cả sĩ quan cải tạo sẽ được Mỹ rước. Anh không tin điều nầy có thật nhưng rất vui, v́ sao ḿnh cũng c̣n tí hy vọng để mà sống. Một ít bạn tù thỉnh thoảng cũng có dịp gặp nhau để cùng tâm sự và chia sẻ những buồn vui cho qua ngày đoạn tháng, dầu sao ai cũng hănh diện ḿnh cũng đă có một thời vàng son đáng nhớ, một thời liệt oanh nơi chiến trận để mà tự hào. T́nh cờ, anh được một trong số những người bạn đó hỏi anh “Ông ở binh chủng TQLC mà ông có biết nhà văn Cao Xuân Huy không?” Trong trí anh ṃ mẫm t́m về kỷ niệm cũ, ở tiểu đoàn 4 Ḱnh Ngư ḿnh có 2 Huy, Huy mập và em là Huy ốm râu ria giống anh, chứ không có Huy nào là nhà văn cả. Ông ta bảo đă nghe đọc trên đài VOA về quyển hồi kư “Tháng Ba Găy Súng” trong đó có nhắc đến tên Thiếu tá Phạm Văn Tiền thuộc Tiểu đoàn Hắc Long vào những ngày tháng sau cùng về cuộc lui binh lịch sử của TQLC tại cửa biển Thuân An Huế. Quyển sách tự truyện quá hay và cảm động đă được đọc liên tiếp trong nhiều tuần làm rơi nước mắt nhiều người. Ḷng mừng rỡ đượm chút ngạc nhiên đầy xúc động và hănh diện về em, về đơn vị và binh chủng ḿnh!

H́nh ảnh những ngày đó đă được hiện lại trong trí nhớ anh như mới hôm nào. Tất cả nguyên một Lữ Đoàn 147 gồm 4 tiểu đoàn tác chiến và các đơn vị phụ thuộc tổng cộng trên dưới bốn ngàn người đă bị thượng cấp bỏ rơi không thương tiếc. Dầu vậy chúng ta vẫn c̣n đội ngũ đàng hoàng, vẫn chiến đấu đến viên đạn cuối cùng cho đến khi kiệt sức. Nhiều anh em đă nối ṿng tay lớn cùng nhau bung chốt lựu đạn tự sát trong t́nh thế tuyệt vọng hoàn toàn. Tác phẩm đầu tay của em ra đời thật đúng lúc vào tháng 6 năm 1985, đúng vào thời điểm mà mọi người đang thắc mắc v́ sao TQLC đă rút lui rời bỏ Quảng Trị, Huế một cách quá nhanh như vậy, trong khi thừa khả năng bảo vệ dù cộng sản có cố gắng ra sức tấn công bằng hàng chục sư đoàn. Lương thực c̣n, súng đạn c̣n , dân chúng c̣n, tinh thần binh sĩ c̣n, các tiểu đoàn 3,4,5,7, 2 Pháo binh thuộc Lữ đoàn 147 c̣n, có sứt mẻ ǵ đâu. Không hiểu v́ sao có lệnh tử thủ, rồi sau đó vài ngày có lệnh di tản để rồi xảy ra thảm cảnh pháp trường cát tại cửa biển Thuận An.


Những lời bàn tán về chuyện cũ trong quyển sách của em vẫn cứ được nhắc đi nhắc lại từ quán cà phê nầy đến quán cà phê khác, ngay trong những lúc ngày kỵ, giỗ đông người. Ai cũng nh́n anh với niềm thiện cảm về binh chủng TQLC ḿnh, c̣n ǵ sung sướng bằng phải không em, anh nở lỗ mủi lắm chứ em. Th́ ra những thằng lính TQLC cũng có thể cầm viết để trở thành nhà văn nổi tiếng chứ không phải chỉ có biết có cầm súng đấm đá mà thôi. Tháng 7 năm 1991 gia đ́nh anh được định cư đến Mỹ theo diện HO 5 tại thị trấn nhỏ bé Pineville tận cùng phía Nam tiểu bang Louisiana, nơi rất hiếm công ăn việc làm, đa số sống nhờ vào tiền trợ cấp chính phủ. Tuy nhiên sau đó nhờ sự giúp đỡ của văn pḥng tỵ nạn anh cũng t́m được chỗ tốt ở các vườn ương cây “Nursery”. Đây là những ngày tháng hạnh phúc sung sướng nhất đời ḿnh, đêm nằm ngủ không c̣n lo sợ bọn công an ŕnh rập khám xét. Nhiều đêm nằm mơ không biết ḿnh đang ở đâu, khi thức giấc nh́n đèn sáng ngoài đường ṃ mẫm tứ tung mới biết ḿnh đang được b́nh yên tại Mỹ.

Một tối cuối tuần sau một ngày lao động vất vả, có một người gơ cửa đến thăm anh và mang theo một quyển sách. Dáng người sang trọng cao to, ông ta tự giới thiệu là Bác Sĩ Tô Phạm Liệu thuộc binh chủng Nhảy Dù, ông là một trong rất ít người c̣n sống sót của Tiểu đoàn 11 Dù trong trận chiến trên đỉnh đồi Charlie. Ông ta vừa mới về sau một chuyến họp hành tại Oklahoma và t́nh cờ biết được địa chỉ của anh qua lời giới thiệu của chiến hữu Nguyễn Văn Gừng. Ông nói đây là quyển sách “ Tháng Ba Găy Súng” có nhắc đến ông, ông cứ đọc cho biết. Cuối tuần hôm đó anh bắt đầu đọc, đọc một mạch từ đầu đến cuối không sót chữ nào, lối hành văn của em thật hấp dẫn dễ lôi cuốn mọi người. Mặc dầu có những điều em hơi quá đáng chỉ có người trong cuộc mới hiểu, nhất là đoạn nói về Trung úy Vơ Văn Gắt, Đại đội trưởng của em. Sau đó một vài tuần điện thoại nhà anh reo tới tấp và những check gởi về cho anh thật nhiều trong đó có em là một trong những người cho tiền anh sớm nhất. Và cũng từ đó tháng nào anh cũng nhận đều đặn tạp chí Văn Học mà em là Tổng thư kư ban biên tập. Em, Lương, Ngô Hồng Hà, Phạm Văn Thành trong gia đ́nh “ Ḱnh Ngư” của ḿnh cứ nằng nặc đ̣i đem xe rước gia đ́nh anh về Cali để sống, anh thấy không tiện nên đă từ chối nhưng dầu sao cũng nhớ và mang ơn các em.

Ở binh chủng TQLC anh đă qua 3 tiểu đoàn đoàn tác chiến, trong đó Tiểu đoàn 2 Trâu Điên là lâu nhất từ ngày mới ra trường khi c̣n là Thiếu úy trung đội trưởng, đến lúc lên được Thiếu tá Tiểu đoàn phó tiểu đoàn nầy sau trận tái chiếm lại Cổ thành Quảng Trị năm 1972. Nhưng nếu có ai hỏi anh, thời gian nào là thời gian đẹp nhất trong đời quân ngũ của ḿnh, anh sẽ trả lời ngay không suy tư, không tính toán đó là thời gian phục vụ ở Tiểu Đoàn 4 “Ḱnh Ngư TQLC”. Bởi v́ ở nơi đó anh đă t́m ra được một t́nh thương thật sự của những người lính tác chiến mũ xanh, nơi đó mới có những người anh, người em biết nhường cơm xẻ áo cho nhau rất thân thiện trong t́nh huynh đệ chi binh, nơi đó không có sự thù ghét ganh tỵ, anh ra anh, em ra em trong sự tương kính nhau thật sự. Anh về đây chẳng qua là một cơ duyên đưa đẩy, anh được thượng cấp thuyên chuyển về đơn vị nầy vào tháng 11- 1972 trong một buổi chiều mưa buồn thảm. Súng nổ đ́ đùng khắp nơi và mặt trận phía Bắc c̣n đang rất sôi động. Trung tá Nguyễn Đằng Tống thay thế Trung tá Nguyễn Xuân Quang và anh thay thế Đại úy Trịnh Hữu Phước ngay tại mặt trận sau trận “đập Long Quang”.

Đơn vị ḿnh trong đó anh, có em, có rất chiến hữu khác, đă may mắn mang lại được nhiều chiến thắng trong một thời gian ngắn sau đó. Ngày đó em Thiếu uư làm Đại đội phó cho Trung úy Dương Tấn Tước c̣n Nguyễn Văn Gắt th́ làm phó cho Trung úy Mai Văn Hiếu. Đơn vị đóng quân dọc theo chiều dài của bờ biển vùng Gia Đẳng, Mỹ Thủy. Em là người mà anh để ư trước nhất khi về đơn vị mới, dáng cao lều khều, nghe đâu em từ binh chủng không quân ba gai sao đó để rồi bị đưa về binh chủng TQLC, trong số đó có Sáng, Du Hồ, Ngô DZu, Long, Huy mập.., tất cả c̣n rất trẻ chịu chơi, uống rượu như uống nước mà đánh giặc rất chí t́nh! Lần đầu tiên do sự t́nh cờ anh lên thăm tuyến đầu Đại đội, thấy anh, em đă biến mất từ đâu rồi. Sau nầy được nghe Tước kể lại v́ hắn không cạo râu nên tránh gặp Bạch Yến. Anh cũng giống y hệt như em khi đơn vị từ Cổ thành Quảng Trị được điều động về bảo vệ BCH Sư đoàn tại Hương Điền râu ria xồm xoàm lâu ngày không cạo, khi Lạng Sơn đi thăm tuyến , anh cũng trốn không dám gặp, sợ quá chỉ một ngày sau đó anh cạo liền. Qua lời kể của Trung Tá Phúc Lữ đoàn phó 147 là Lạng Sơn bảo nó cứ để râu trông cho oai mắc mớ ǵ phải cạo, và cũng từ đó anh được có một cái tên mới “ Tiền Râu” .

Cái tốt của em là không bao giờ biết cờ bạc ăn thua với lính và rất thương thuộc cấp của ḿnh, nhưng bù lại th́ sống bụi đời, ăn nhậu và hút thuốc số một không ai bằng. Anh không giống như em nhưng anh lại đam mê một thứ khác, cái thứ mà theo anh chẳng bao giờ thấy em để ư. Một lần gặp em “ dù” ra Huế trong lúc đơn vị đang đóng ở làng TQLC tại Hải Lăng, em say sướt mướt và chính anh đă chở em về. Anh thông cảm và chẳng có một lời nào khiển trách em, có lẽ đây là lư do mà em thương anh nhiều nhất.

Chiều nào cũng vậy, những ngày tháng đóng quân dọc theo mé biển, anh em ḿnh ra sân đá banh trên cát. Em cũng chạy như ai, nhưng chẳng bao lâu th́ ngồi thở dốc, uống rượu nhiều quá làm sao có sức phải không em. Em là một trong những tay nhậu cự phách nhất so với nhiều kiện tướng thuộc tiểu đoàn. Sao Mai Trần Kim Tài và Dương Công Phó c̣n phải chào thua em. Với em tinh thần đơn vị là số một không ai bằng. Anh nhớ sau trận Cửa Việt Tiểu đoàn ḿnh được về “hấp hơi” tại Trung tâm huấn luyện Đống Đa Huế. Thời gian nầy Thiếu tá Toàn đă về thay Trung tá Tống rồi. Đơn vị ḿnh được vào chung kết tranh cúp bóng đá với đội banh của trung tâm. Ḿnh thua với tỷ số 2-1, v́ họ gian lận mướn cầu thủ nhà nghề từ Huế vào. Sau khi bị thua đau, một số anh em quyết ăn thua đủ, rượt họ chạy có cờ quanh sân vận động, trong đó Cao Xuân Huy là người dẫn đầu chạy hăng nhất. Anh c̣n nhớ lời em nói “Địt mẹ tức chớ ông thầy!”

Em được về phép trong những ngày cuối cùng của cuộc chiến, chiến trận xảy ra khắp nơi, hết nơi nầy đến nơi khác lần lượt lọt vào tay địch. Ban Mê Thuột, Pleiku, Quân đoàn 2 ồ ạt rút về Nha Trang trong cảnh hỗn loạn. Sàig̣n vẫn c̣n ăn chơi nhưng rất nao núng về những tin bất lợi nầy. Những kẻ chức trọng quyền cao, sẵn tiền bạc trong tay đang t́m cách cao bay xa chạy, thế mà em vẫn nài nỉ van xin để được có mặt trên những chuyến bay cuối cùng, em nóng ḷng về đơn vị nơi đó có các bạn bè chiến hữu của em đang ngày đêm đánh đấm với kẻ thù. Đồi 51 đă bị địch tràn ngập thất thủ, Thiếu úy Sáng tử trận cùng gần hết trung đội của ḿnh. Em biết, nhưng em vẫn sốt ruột để xin ra trận cùng anh em chiến đấu, sống chết có nhau, em không đào ngũ mặc dầu biết ḿnh sắp xung phong vào chốn gian nguy, em không hề nao núng. Bạn bè chiến hữu mến phục em và anh cũng thế. Lúc đó đơn vị ḿnh thay đổi hoàn toàn, anh về làm Tiểu đoàn trưởng Hắc Long, c̣n niên trưởng Toàn 816 chuẩn bị về Tiểu đoàn 16 tân lập, Thiếu tá Đinh Long Thành sẽ về thay thế làm Tiểu đoàn trưởng Ḱnh Ngư, NguyễnTrí Nam thế anh làm phó.

Anh thích nhất trong một vài điều trong quyểnTháng Ba Găy Súng mà anh cho là rất thật và cảm động vô cùng, chỉ xảy ra trong đơn vị TQLC ḿnh “Gặp tôi đi tới, đại úy Tài hỏi -Đụ mẹ, đại đội mầy đâu? -Loạn xà ngầu hết rồi anh Hai -Chúng tôi vẫn gọi Tài là anh Hai, anh Hai Tài. Anh Tài cầm roi nhắp nhắp về phía tôi - Đụ mẹ 5 roi nhen mầy! -Tôi cười ngượng –lên tàu rồi sẽ đánh, anh Hai. Em đi trước nghe -Ờ, tới Huế gom đại đội lại đi thằng láu cá.” Đọc qua đoạn nầy mọi người đều cảm thấy thương yêu em hơn, rất b́nh dị nhưng thể hiện được sự tôn kính cấp chỉ huy của ḿnh. H́nh ảnh của một Đai đội trưởng Trần Kim Tài đă nói lên được ḷng tận tụy và thương yêu binh sĩ thuộc quyền của một cấp chỉ huy TQLC ngay trong những giờ phút gian nan tuyệt vọng nhất.

Huy em! Thời gian nầy năm ngoái em đă hết sức chiến đấu từng giây phút với lưỡi hái tử thần, nhưng dù cố gắng nhưng sức không kham nổi đoạn đường, cuối cùng th́ em cũng phải chào thua định mệnh Những ǵ đă xảy ra trong ngày tang lễ của em đă nói lên được sự thương tiếc của mọi người đă ưu ái dành cho em trong giấc ngủ cuối đời. Quá nhiều giọt nước mắt để tiếc thương em ngay cả những người không hiện diện. Sau nầy và măi măi khi nhắc đến cuộc chiến Việt Nam, mọi người sẽ nhớ đến em, tác giả Cao Xuân Huy và tác phẩm để đời Tháng Ba Găy Súng.

Huy em! Em đang ở đâu đó trên khắp bốn phương trời , hăy vui chớ thong thả v́ em đă rũ sạch nợ trần. Nếu có gặp lại Long, Sáng, Trí Nam,Thanh Chiêu và nhất là ông anh cả Nguyễn Đằng Tống ..và nhiều chiến hữu khác trong đơn vị Ḱnh Ngư ḿnh, cho anh gởi lời thăm hỏi và chắc rằng một ngày nào đó anh cũng sẽ gặp lại em. V́ ai cũng một lần ra đi…phải không em?

Anh của em
Arlington , Texas ngày 10-11-2011
Bạch Yến 324 Phạm Văn Tiền

 


Văn


Cách sử dụng "I" và"Y"...
Cải cách tiếng Việt
Dấu "hỏi & ngă" trong tiếng Việt
Luật dấu hỏi & ngă
Gạch nối trong tiếng Việt
Xưng hô tiếng Việt...


Cuộc tṛ chuyện bất ngờ
Thư Hậu phương
Nhắc chuyện xưa
Một chuyến đi Oklahoma 
Thăm lại “Mái Nhà” xưa
Hăy kể cho tôi nghe
Young Marines trong ngày Tưởng Niệm 30/04/17
Trận QT 72 của Lữ Đoàn 258 TQLC
Sớ Táo Quân TQLC - Đinh Dậu 2017
Đọc "Chặng Đường Nối Tiếp"
NT Nguyễn Thành Yên
NT Hoàng Lăm
Cái chào của Niên Trưởng
Chuyến tản thương cuối cùng
Tháng Ba chôn súng
Các NT TQLC
TQLC mà bà không biết sao?
Người Y-Tá chiến trường
Thôi ! Ḿnh về Linh Xuân Thôn, đi em !
Một thời để nhớ
T́m cha
Biệt đội Sóng Thần
Lăo lượm “Ve Chai”
Trâu Điên Và Cố Vấn Mỹ... Muộn Vẫn Phải Nói...
Trâu Điên and Cố vấn Reunion 46 years later (1969-2015)
Trung đội 2 Tiểu Đoàn 7 TQLC và những ngày cuối cùng
Quận Trưởng Quận Triệu Phong, Quảng Trị - Chuẩn Úy Lê Đ́nh Lời
Người lính tiên phuông
Anh hùng bất tử
40 Năm tỵ nạn... Nh́n lại đoạn đường
Người Pháo Thủ TQLC trong cuộc chiến 1972
Mùa Football năm nay sẽ không c̣n...
Đoàn 76 tù binh
Những con Quạ Đen trên nóc nhà xác
Mảnh đời tị nan tại Đức
Người lính già không bao giờ chết
Cơn mưa hạ Atlanta 2014
Cánh Đại Bàng c̣n lại giữa vùng trời TQLC
Vui buồn đời lính -T́nh đồng đội
Nghĩa cử cao quư
Rũ áo thênh thang
30-4 những giờ phút sau cùng của một người Trung đội trưởng TQLC
Người Việt Viết Tiếng Việt. "Người Giệc Giết" Tiếng Việt
Chỉ c̣n là kỷ niệm
Chuyện về cột cờ đầu tiên tại Little Saigon
Nhớ Chú Cảo
Chúc mừng Trường Can
Chuyện ngày xưa…thật xưa
Viết cho con gái Cao Xuân Huy
Những ngày vui ở Nam Cali
Ḍng sông êm đềm
Điệp khúc buồn
Cháu Ông Nội, Tội Bà Ngoại!
Nợ Mẹ hai tiếng yêu thương
Nỗi buồn tháng Tư
Cuộc hội ngộ của Sĩ Quan TQLC/VNCH  và em bé gái mà Ông đă cứu 41 năm trước...
Những cái chết thầm lặng
Dục Mỹ, ḷ luyện thép
Người hát rong nhạc vàng
Khoá 22 và Lam Sơn 719 Hạ Lào
Nụ cười xinh
Những ngày xưa thân ái
Quê hương bỏ lại
Biển vẫn đợi chờ
Buồn vui Đại Hội 2012 tại Oregon
Kỷ Niệm Ngày QL.VNCH. 19/6 - Người lính Việt Nam Cộng Ḥa sau 37 năm nh́n lại...
Nỗi ḷng người lính VNCH nhân ngày Chiến Sĩ Trận Vong
Khóc bạn
Người Lính TQLC bên bờ Bến Hải
Ông Cháu tựa má đầu
Mùa xuân trên đỉnh Torkham
Chiến thắng đầu Xuân
Một thời để yêu, một thời để nhớ
Tuổi 70… Chán mớ đời!
Chút ân t́nh rất đỗi mong manh
Người c̣n nhớ hay người đă quên
Cao Xuân Huy - Chuyện chưa ai kể
Nhớ về Cao Xuân Huy “Tháng Ba găy súng”
Chút ánh nắng mặt trời trong mùa thu Oregon
Ḍng sông tuổi nhỏ
Vui buồn đời lính 1 - 2 - 3 - 4 - 5
Ḍng thời gian và những âm giai của một người lính TQLC
Huyền thoại chiến sĩ Mũ Xanh
Cuộc chiến không dừng ở đây
Nỗi ḷng biết ngỏ cùng ai?
Chiêu hồn Quái Điễu
Thiên hùng ca dựng một ngọn cờ
Thuận An, hành quân triệt thoái
Thư t́nh viết muộn
Người lính miền Nam
Thăm lại Quảng Trị – Khe Sanh & chiến sĩ vô danh
Hăy thắp cho anh một ngọn đèn
Tôi đi lính...
Giờ phúc sau cùng của người Trung Đội Trưởng
Đôi bờ chiến tuyến
Cuộc gặp gỡ kỳ diệu
Thoáng nhớ ngậm ngùi
Mối t́nh Sơn Khê
Hai anh em tên Cờ, họ Việt Nam Cộng Ḥa
Hạt bụi vĩ đại
Thư Khu Bưu Chính (KBC)
Hai h́nh ảnh, một cuộc đời
Vé Đây! Vé Đây!
Tháng Ba buồn thiu, tháng Tư găy súng
Bà Mẹ Quê
Ôm M60, M79 đánh ghen
Nghe Nhạc Trang Thủy