Tuổi trẻ Việt Nam
Xuân nhớ đến Mẹ
Người Lính Già (Đại
Bàng Tango)
Mùa Giáng Sinh xưa
Nhớ về chốn cũ
Nhớ nhà (Nhớ ngày ấy)
Saigon của tôi
T́nh sen
Mănh Hổ “Tây Đô”
Kư Ức khó quên
(Ngày tàn cuộc chiến)
Người lính già (Cọp
nhớ rừng)
Khi tôi chết
(Tâm sự người lính già)
T́m phương giác
Gục đầu xuống
Đêm trăng nhớ
bạn
Người lính và
nỗi nhớ
Hương xưa của
tôi
Người lính VNCH
Huyền thoại mưa Sài G̣n
Vịt Tiềm
Thắp nhang cho
bạn
Tấm thẻ bài
Thăng trầm
Hoa nước mắt
Khi tôi đi
Độc ẩm
Nh́n đất mẹ
Nợ núi sông đă trả, chỉ c̣n nợ em
Tận cùng nỗi nhớ
Một câu hỏi
Một thoáng suy
tư
Mày hỏi tao
Bạc màu áo trận
Thơ - Đông Hương
1 - 2 -
3
Đồng đội
Quận Tư, xóm nhỏ
Người lính già (Cọp
nhớ rừng)
Cảm xúc Tháng
Tư Đen
Nhớ Bạn tuổi thơ
Tháng Tư
hoài vọng
Nhớ Phá Tam
Giang
Khi cha già
cha sẽ về đâu??
Biển ấy, mùa này
Tháng Ba rồi ....
Một ngày và
một đời TQLC
Buồn như một sớm trời không nắng
Huế xa
rồi - Mai mốt về em nhé
Mê thư lính
T́nh khúc
cho một người
Nỗi nhớ buồn hiu
D́u nhau đi cho hết....
Chùm thơ Đông
Hương
Ta về
Ưu tư vận nước
Tưởng niệm 40 năm
Đêm ngủ tôi mơ
Tháng Tư
lại đến nữa rồi
Cái chết của một
tượng đá
Xuân Buồn
Anh sẽ đưa em về
Bức dư đồ
Tâm sự lính Mũ
Xanh
Ngồi xuống đây
Hăy nhặt ǵum
cha
Xin giữ
Mây tháng Tư
Xuân xứ người
Lời cho này anh
Giấc mơ tương
lai
Cô giáo Tịnh Như
Nhớ Cao Xuân Huy
Bông hồng Hậu
Nghĩa
Anh đi...
Chiều trên quê nội
Nội tướng của t́nh
thương
30 tháng 4 - Sống và Chết
Với MX Sóng Thần một
thuở...
Tháng Tư đen
Tao nợ mầy...
Pho tượng người
lính...
Đôi nạng gỗ...
Tôi nợ anh...
Chùm thơ Áo Trắng
Nhớ một chiều Xuân
Thơ của Trần Khoa Danh
Tâm sự người Thương Binh
Nhà xưa đă khép
Truyền thông vừa loan tin bà NỘI và ông NGOẠI
cùng độc thân, cùng sống chung với dâu rể là sĩ ca, chả hiểu ông bà
lục đục thế nào mà khiến 3 cháu tuổi thơ phải bơ vơ, nửa cha, nửa
mẹ! Sao không vui vẻ như bà NGOẠI ông NỘI sau đây để con cháu hạnh
phúc chung một tổ ấm:
Bà NGOẠI đang bế và ru cháu ù-ơ th́ ông NỘI đến đ̣i bế, bà bảo: “bế
cái ǵ?”. thế là hai bên giằng co khiến cả hai té đùng ra chiếu.
Cháu khóc, bà ngoại la: “cái ông quỷ sứ này”. Ông nội cười:
_“Tại bà không cho tôi ...bế”
C.vanto
Vừa đi làm về, chưa kịp rửa tay thay quần áo th́
Phi đă mon men đến bên Thúy định hun lén ..đứa cháu mà bà đang bế,
đang “ù-ơ” ru cháu ngủ, nhưng vợ chàng đă vội xoay lưng che cho cháu
khỏi bị ông ngoại chạm vào khiến Phi hun hụt. Thua me th́ gỡ bài
cào, hai tay bà ngoại bế cháu th́ má núm đồng tiền của bà ai che?
Nghe cái “chụt”, bà bực ḿnh:
_ Qủy nè! Đă nói nhiều lần rồi, muốn hôn … cháu th́ phải tắm rửa
sạch sẽ đi đă, người hôi ŕnh mà cứ mon men lại gần rủi cháu bị
nhiễm trùng th́ sao?
Trước đây khi chưa có cháu th́ Thúy ít khi khó khăn với chồng như
thế v́ Phi rất dễ hờn dỗi rồi nổi cáu khi bị từ chối.., nhưng từ
ngày có cháu ngoại, Phi thay đổi hẳn tính nết, dù bị Thúy chê hôi
th́ chàng cũng chỉ mỉn cười khẽ nói:
_ Có mom men lại gần, có “nhiễm trùng” th́ em mới có con, rồi từ con
mà có cháu, nay mới có cháu cho bà bế
_ Đừng có ăn nói linh tinh nữa, đi tắm đi rồi em nhờ chút việc, tiện
tay nhớ bỏ vào thùng rác mấy cái tă của cháu đă thay mà em để ở góc
pḥng tắm đó.
_ Sao em không bỏ vào cái thùng chứa tă có nắp đậy kia ḱa?
_ Bỏ vào đó rồi cuối ngày mới mang đi đổ th́ hôi cái thùng, tiện tay
th́ nhặt lên mang ra thùng rác, tă đă gói kín rồi, có “tùm lum” như
tă ngày xưa của con ông đâu mà sợ. À mà ngày xưa ông có biết tă con
chứa cái ǵ đâu!
Được 4 ngày phép vợ sanh rồi đi tuốt luốt, đến khi đi phép lần thứ hai th́ con đă biết chạy, mọi việc đều nhờ ông bà ngoại chăm lo, c̣n ông th́ đi quanh năm suốt tháng...
Thúy nói đúng, dù đă hai con nhưng Phi là lính tổng trừ bị nên phải đi hành quân liên tục khắp bốn vùng chiến thuật, chưa biết con bú sữa mẹ hay sữa ḅ, mọi việc chăm lo nuôi nấng con đều do Thúy, mà Thúy ở chung với bố mẹ ruột nên mọi việc đều được bố mẹ cưu mang con, ông bà săn sóc cháu ngoại.
Nghe Thúy nhắc chuyện tă ngày xưa làm Phi nhớ lại
cảnh mỗi buổi sáng, bà ngoại các cháu ngồi bên giếng nước với một
thau tă, vừa xối nước vừa dùng bàn chải ...chải, thoáng chốc những
cặn bă xă hội, XHCN đă trôi theo ḍng nước mà chỉ c̣n cờ ..cờ “đuôi
nheo” phất phới bay trên dây phơi, bà kẹp mỗi tă một cái kẹp bằng gỗ
để tă khỏi bay “theo chiều gió”. Ngày đó tă dùng cho tới khi tă tả
tơi mới thôi, đâu có như ngày nay trên đất Mỹ, dùng một lần rồi bỏ,
phí của trời! Trước khi quay đi, Phi c̣n cố gỡ gạc vài câu:
_ Nhờ đi phép lần thứ hai mới thêm cu Việt đấy, nhiều đứa bạn anh về
phép vợ sanh rồi ra trận và ra đi vĩnh viễn, không bao giờ c̣n được
“đêm về nghe con khóc vui triền miên”. Cũng có thằng về phép cưới
vợ, vừa trở lại đơn vị đi hành quân th́ đă ra người thiên cổ mà
không bao giờ được biết ḿnh đă làm bố, như trường hợp của Kháng đó.
Thủ khoa Vơ Thành Kháng cùng 30 thiếu úy tốt nghiệp khóa 19 Vơ Bị, t́nh nguyện về Binh Chủng TQLC, ngay khi vừa về tŕnh diện đơn vị là TĐ.4/TQLC th́ Kháng và Hùng đă hy sinh trong trận đầu tiên tại B́nh Giả! Điều ít người biết là Kháng mới cưới vợ trong dịp nghỉ 15 ngày phép măn khóa.!
Kiếm củi 2 năm thiêu một giờ là vậy! Thủ khoa hy sinh đầu tiên rồi lần lượt các bạn đồng khóa cũng theo “gương” thủ khoa mà hy sinh trên khắp chiến trường! Số c̣n lại th́ 99% bị thương. Những sĩ quan trẻ ngày ấy nay đă là những ông già “thất thập cổ lai hy”, điểm danh lại xem ai c̣n ai mất th́ đă hơn phân nửa ra đi! Ai chưa đi th́ tiếp tục buồn kiếp tỵ nạn tha hương! May mà “đời c̣n dễ thương”, c̣n có vợ con bên cạnh và vui cùng các cháu nội ngoại.
Nhưng nếu để ư xung quanh th́ chúng ta thấy cháu thường ở với ông bà ngoại nhiều hơn ông bà nội. Anh chị Ph.., anh chị M.., anh chị Dương v.v.. con gái ở với mẹ, con trai về nhà vợ. Thế là bà nội nào cũng đều trờ thành bà ngoại cả.
Chưa có tài liệu nào thống kê xem ngày nay ở hải ngoại có bao nhiêu chàng thân dài vai rộng đi ở rể, một chọn lựa mà xưa kia các bà mẹ khó tính thường nhẹ nhàng nhắc khéo con trai đó là kiếp “chó chui gầm trạn”? Ai chui mặc ai, và chui như thế nào không cần biết, thân trai mười hai bến nước, họ không có quyền lựa chọn, lập gia đ́nh xong là phải theo nàng, “anh theo nàng dề dinh”! Lư do dễ hiểu là con gái thích sống với mẹ ruột, tự do hơn, dễ thở và dễ nhờ hơn. Vừa cằn nhằn mẹ xong đă cười trừ: “Mẹ trông cháu hộ con một tí nhá, con đi shopping”!
“Cháu bà nội tội bà ngoại” là ở chỗ đó, là bà giỗ cháu cho con đi làm, cuối tuần con đi xốp-ờ-rao! Và cũng v́ nhập gia tùy tục, sống trên dất Mỹ phải theo phong cách Mỹ, người chủ gia đ́nh xưa là “ông” không c̣n được như hồi ở quê nhà, mà phải lui xuống hàng thứ ba, và bà cần tới ông để phụ trông coi săn sóc cháu, chuyện hiếm có khi xưa, nhưng nay là chuyện thường t́nh của người Việt trên đất Mỹ, v́ vậy nên mới có câu: “cháu bà nội, tội ông ngoại”!
Chữ “tội” là nói theo chữ “nội” cho có vần có điệu chứ nào ai bắt buộc các bà đâu mà hàm ư “tội nghiệp!”. Tất cả là v́ t́nh thương, nếu thương con “một” th́ thương cháu “mười”, các bà hy sinh không quản ngại bất cứ điều ǵ để săn sóc cháu, bà cười theo cháu cười, cháu khóc bà muốn khóc theo, cháu táo bón là bà lo són đái. T́nh thương, công việc tăng theo tuổi cháu. Tuổi bà cao lại thêm đau lưng nhức mỏi nhưng bà vẫn cố bế cháu để “ầu ơ, con ngủ cho ngoan, mẹ con đi cầy ..”. Khi cháu chập chững biết đi rồi biết chạy là bà lật đật chạy theo.
Không có một đoạn phim nào đẹp cho bằng cảnh bà
chạy sau cháu, bà vội vàng bế cháu lên khi chân cháu sắp chạm vào
con sâu, cái kiến, ḥn đá vũng nước. Nếu chẳng may chạy không kịp,
cháu té th́ mặt bà xanh như tàu lá! Cháu khóc nhỏ th́ bà lấy tay
đập-đập xuống đất, miệng mắng: “chừa nhá, mày làm cháu bà té”. Nếu
cháu khóc to th́ bà lo sốt vó, lấy nước đá hay dầu xoa vào nơi nghi
ngờ bị đau. Nếu rủi ro môi cháu bị rướm máu th́ ḷng bà đau như cắt!
Khi bố mẹ cháu về th́ biết ăn nói sao đây? Làm sao giải thích khi
con hỏi với giọng không vui:
_ Sao cháu bị xưng môi vậy bà?
Châm ngôn đă nói “có nuôi con mới biết ḷng cha mẹ”, nhưng trường
hợp thấy con bị té, thương con mà trách mẹ, trách bà th́ đây mới
đúng là “ cháu bà nội, tội nghiệp bà ngoại”. Tội nghiệp thật!!!.
Chưa hết, các bà đă sinh và nuôi dưỡng năm, sáu,
bẩy. tám, chín, mười người con, trai gái lên người, thông minh,
thành công, nên đôi khi bà cũng muốn mang chút kinh nghiệm vào việc
săn sóc cháu, nhưng mẹ cháu không hài ḷng:
_ Bà đừng làm thế, bác sĩ bảo rằng ..sách nuôi dạy con nít nói rằng…
Nghe con nói vậy th́ mẹ chỉ biết thở dài! Đúng quá đi chứ, mỗi thế hệ mỗi khác, làm sao có thể áp dụng cách nuôi con thập niên 50, 60, 70 ở Việt Nam vào dưỡng cháu ngày nay trên đất nước giầu có văn minh được. Mọi thứ tiến bộ thay đổi rồi, quên đi những thứ lạc hậu. Nhưng có một thứ không bao giờ lạc hậu, không bao giờ thay đổi, đó là t́nh thương, mẹ thương con, bà thương cháu. V́ thế xin đề nghị với các cô cậu, dù trai gái dâu rể cũng nên lựa lời mà nói cho đẹp ḷng mẹ, cho vui ḷng bà, người đang làm “bê-bi-sit” không công và không có bất cứ một bê-bi-sít nào tràn đầy t́nh thươg như của bà cho cháu.
Không có bất cứ thứ ǵ so sánh được hay đền bù
công sinh dưỡng của mẹ của bà. Các cô cậu đang nuôi con th́ ắt phải
biết ḷng cha mẹ. Biết là một lẽ nhưng hiểu và thực hiện th́ lại
khác xa. Xin chớ v́ thương con mà lại quên bổn phận làm con, bổn
phận trong cử chỉ điều ăn tiếng nói, chớ vội cằn nhằn phản đối mẹ
nếu như bà đề cập tới kinh nghiệm nuôi con ngày xửa ngày xưa. Có con
nào biết hay c̣n nhớ hai chữ “bú mớm” là ǵ không?
Bú là bú bầu sữa mẹ, sữa Guigoz, Babylac, bột Bích Chi, nước cháo
pha đường. C̣n mớm? Một khi sữa mẹ cạn, sữa bột không có, mẹ nhai
cơm, nhai cho nhuyễn, ôm con vào ḷng rồi “mớm” cho con. Mớm một
h́nh ảnh đẹp vô cùng, khác với “bón”, khác với cho ăn. Nếu diễn tả
đầy đủ bức tranh sinh động này th́ e có người lắc đầu khẽ kêu:
“eo-ôi”. Diễn tả như thế là đủ rồi, nếu ai muốn biết, xin quan sát
chim mẹ mớm mồi cho chim con, dù đó là loài điểu không thể so sánh
với t́nh người được.
Phi vừa cạo râu vừa nghĩ đến vai tṛ người mẹ, vai tṛ của bà nội bà
ngoại th́ nghe tiếng gọi của t́nh yêu:
_ Ông ơi, sắp xong chưa? Cho em nhờ một chút.
_ Sắp xong rồi, cạo râu chừng ba mươi giây nữa là xong.
_ Sao cạo hoài vậy, sáng nay trước khi đi làm em thấy ông cạo rồi
mà.
_ Th́ phải thật sạch sẽ và nhẵn nhụi mới được hôn .. cháu.
_ Bày vẽ, chả bù với ngày xưa, trông thấy râu ông mà em nhột, lại
quyện khói thuốc Basto mà phát khiếp, em năn nỉ cạo đi mà ông không
chịu, c̣n lư sự cùn rằng cạo đi th́ lấy râu đâu để mà quặp, để mà bà
biết tôi sợ vợ.
_ Ngày xưa khác, bây giờ khác, không cần râu để quặp th́ em vẫn biết
tôi sợ mà. Vả lại hun bà khác hôn cháu khác. Tôi xong rồi đây bà nhờ
cái ǵ nào?
_ Em bận bế cháu, nhờ ông pha cho b́nh sữa để cháu bú rồi cho cháu
ngủ, h́nh như cháu đói nên cứ ọ-ọe hoài. Nhớ xúc cái b́nh bằng nước
xôi trước đă, xong rồi cho 2 muỗm sữa bột, chế vào 6 ounces nước ấm,
lắc lắc cho đều..
_ Tôi biết rồi mà, đă pha cả 3 tháng nay rồi chứ ít sao.
Nghe Thúy vừa nhắc tới chuyện “râu và thuốc”, Phi nhớ đến những người bạn v́ thương cháu mà ông hy sinh bộ râu, bỏ hút. Mr Trịnh Mr Trương có bộ râu rất đẹp và trông hơi đêu-đểu, các chàng cắt tỉa hằng ngày, tóc có thể muối tiêu nhưng râu th́ phải đen huyền. Chị Trịnh-Trương dẫu có ưng hay phiền hà về râu hay không th́ các anh “don’t care”. Nhưng mỗi khi Trương-Trịnh định hôn cháu th́ cháu khóc, cháu quay đi khiến ông không chần chừ mà phải “xuống râu” ngay, Gillette và shave cream tha về đầy toilet. Phi cũng vậy.
Cạo râu không khó, trông càng trẻ trung hơn, nhưng
giă từ “người t́nh khói sương” th́ không dễ dàng ǵ. Họ đă gắn bó
với nhau từ lâu, ngày đêm vui buồn sống chết có nhau. Vậy mà khi con
báo tin cho bố biết rằng bố sắp làm ông th́ các ông Phu, Phi, Đuông,
Sang, Cảo, Châm, Huy, Hùng, Toàn v.v.. đành ḷng phản bội người t́nh
là cô Ba-Số* và bà già Marlboro. Lúc đầu c̣n nhớ nhung vương vấn nên
họ vẫn lén lút đi lại với nhau trong đêm tối ở nơi vắng vẻ, dưới mái
hiên đầu hè khi mưa gió hoặc vườn sau nếu ấm áp. Nhưng khi cháu vừa
chào đời là ông dứt khoát, “thà mất ḷng cô Ba-Số mà được ḷng bà”.
Ông buồn nhớ thuốc, ông ngồi ngáp đoạn cuối đời “bonnus” c̣n hơn là
gây tai họa cho trẻ thơ. (*555).
Cầm chai sữa đưa vợ, Phi nói:
_ Pha xong rồi đây, em có cần ǵ nữa không để anh c̣n lo việc riêng.
_ Việc riêng của anh là tập tễnh viết lách chứ ǵ! Thôi đi, kẻo bạn
bè người ta cười cho. Cháu nó nhờ ông (chứ không phải bà) coi trong
tủ lạnh c̣n rau cỏ ǵ không? Hay chạy ra chợ mua cái ǵ về nấu cho
bố mẹ cháu ăn.
_ Em thấy đó, từ ngày có cháu là anh đă bỏ Bachanga, Bycicle, không
c̣n café Didang, không c̣n cú-lũ-tàng-tàng để có th́ giờ phụ với em
lo cho cháu, chỉ c̣n mỗi thú tiêu khiển với cô bạn Laptop, cô ấy dậy
anh viết và lách, nay em hạn chế nữa th́ “tội ông ngoại” quá!
Khi chưa làm “ông”, Phi không thiết tha nghe những câu chuyện kể về cháu của “ông nọ bà kia”, họ muốn chia cho bạn bè niềm vui và hạnh phúc lúc bồng cháu th́ Phi dửng dưng. Khi Cà-Khị không đến họp mặt được v́ lư do bận bế cháu th́ Phi cười khẩy: “bế cháu hay bế bà?”. Phi ngạc nhiên khi thấy anh chị Dư dẹp tất cả salon, tủ, bàn ghế vào kho để có chỗ cho cháu phi ngựa gỗ, cháu lái auto. Phi ngạc nhiên khi những chậu kiểng của Du Chi được các cháu trai tận t́nh săn sóc, hái hoa, ngắt lá bẻ cành! Ông Chi cười hạnh phúc, ông đi mua kiểng nylon về cho cháu hái hoa bẻ lá tiếp! Có lẽ Chi mong cháu giống tính ông thích hái hoa.
Khi đă là ông th́ Phi mới hiểu tất cả những t́nh
thương yêu của ông bà dành cho cháu. Phi đă giă từ tất cả những
“thói hư tật xấu”, bỏ cả những ǵ không cần thiết để nh́n vào thực
tế là có thời gian tiếp tay với Thúy mà săn sóc cháu như nhạc phụ
nhạc mẫu ngày trước đă nuôi nấng hai con Yến Việt của Phi. Không chỉ
từ biệt cô ba Số mà Phi c̣n được Thúy huấn luyện rồi giao hẳn trách
nhiệm làm ông nội ..trợ. Đi chợ, nấu cơm, rửa chén. hút bụi v.v..
những việc mà khi chưa có cháu, Phi thường cười vào mũi những ông v́
cháu mà lao đầu vào bếp.
Có thể các bạn trai c̣n độc thân hoặc các ông chưa có cháu mà đọc
đến đây cũng sẽ cười khẩy rằng “thằng cha Phi thật là phi lư”, cha
viết bài này ba xạo!. Nhưng ai có qua cầu rồi mới hay, có được làm
ông nội ông ngoại rồi mới thấy cái hạnh phúc tuyệt vời làm ngựa
nhong-nhong cho cháu cưỡi. Có làm ông nội ông ngoại rồi mới thấy lo
lắng, mất ăn mất ngủ khi đêm về mà nghe cháu khóc. Không bao giờ có
chuyện “đêm về nghe con khóc vui triền miên” được. Hay nhạc sĩ có ẩn
ư mà Phi không hiểu thôi. Chẳng hạn “đêm về v́ mải vui triền miên mà
làm mất giấc ngủ của con khiến con khóc, con khóc”!
Nếu ngày xưa khi vừa biết yêu th́ mong được gặp
người yêu, nay dă có cháu, đi làm lại mong về sớm để gặp cháu. Xưa
yêu nhau, gặp nhau tay trong tay hồi hộp th́ nay, vừa về tới cửa,
cháu chập chững bước tới ôm chân ông, miệng bập bẹ: “ung nhội, ung
nhội, ung nhoại ung nhoại”. Hay như thế, tuyệt vời như thế th́ đố ai
không vội vàng ngồi xuống ṿng tay xiết cháu vào ḷng, má ông áp má
cháu, đầu trắng đầu đen dựa vào nhau.
Trong khi đó bà đứng nh́n, tủm tỉm cười nhưng cũng cố lên tiếng:
_ Coi chừng đau cháu, buông cháu ra, người ông hôi ŕnh hà.
Ngoài t́nh ông thương cháu th́ ngược lại cháu cũng giúp ông giải quyết dễ dàng một vấn đề vốn rất rất gai góc giữa hai ông bà. Phi già rồi nên thường khó tánh, tự ái, giận dai, có khi cả tuần lễ Phi Thúy không nói với nhau một câu! Nhưng từ khi có cháu, ngoài việc bà phải lên tiếng để nhờ ông giúp th́ khi bà trao cháu cho ông bế, thế nào Phi cũng lợi dụng dịp này để chạm tay vào.. bà mà không phải lên tiếng xin lỗi. Nhờ cháu mà ông bà huề dễ dàng.
Thương cháu không sao kể xiết nhưng ông không biết
diễn tả thế nào cho thích hợp với tuổi thơ khiến bà và bố mẹ cháu
thương cằn nhằn mỗi khi thấy cháu kḥc! Thật tội nghiệp ông! Đúng là
“Cháu bà nội, tội ông ngoại”.
Nhưng các ông nội ngoại thương cháu th́ thương, chớ có làm thay đổi
câu câu nói đă có từ lâu đời rằng: “Con hư tại mẹ, cháu hư tại bà”
thành “cháu hư tại ông”. Các ông mà lầm lẫn giữa thương và chiều là
sẽ gặp nhiều phiền toái lắm đấy, mẹ các cháu và bà chiều con chiều
cháu là đủ rồi, các ông phải làm nhiệm vụ một cái thắng, đừng lầm
lẫn như những “thằng ông nội” bạn tôi mà tôi sẽ kể sau đây.
Cháu tới tuổi đi học, trường gần nhà, ông nội làm
nhiệm vụ đưa đón, rồi ông chiều cách nào không biết khiến cháu không
thích đi học nữa! Bố cháu dạy con, la con th́ ông bênh cháu, ôm cháu
vào ḷng khiến cháu khóc to thêm. Bố cháu lấy chổi lông gà đánh
không khí, ông tưởng đánh cháu, ông giật chổi lông rồi la:
_ Mày đánh con mày th́ tao đánh con tao.
Thế là hai bố hai con giận nhau. Đúng là “thằng ông nội”
Bạn tôi chiều cháu quá, cháu mới 2 tuổi đ̣i ăn trái nhăn, ông nội bóc vỏ tách hột đưa cùi (cơm) th́ cháu không chịu ăn, nằm lăn ra khóc. Ông lột vỏ đưa nguyên trái th́ cháu cười, cháu cho vô miệng trệu trạo rồi phun được hột nhăn ra. Thế là ông cười khoái chí, ông vỗ tay! Cháu thấy hay làm tiếp, và đến trái thứ ba, v́ trơn quá, lọt tuốt vào cổ họng rồi cháu mắc nghẹn, cháu ho rồi mặt đỏ chuyển dần sang tím, cháu đang đi vào t́nh trạng thập tử nhất sinh! Ông quưnh quáng, ông quên bấm 911! Vô t́nh, vô t́nh thôi, ông vỗ vai cháu kêu trời và thật bất ngờ cháu ho sặc lên và trái nhăn phọt ra, ông nội ôm cháu rồi khóc, khóc v́ sung sướng.
Người bạn mừng như chết đi sống lại (và thực sự như thế) tỉ tê tâm sự với tôi và yêu cầu đừng nói với ai. Tôi giữ lời hứa, không nêu tên hắn, mà chỉ gọi hắn là “thằng ông nội”.
Nhưng tôi phải phổ biến việc này hầu báo cho các ông nội ngoại biết, đừng bao giờ để gần các cháu hay cho các cháu chơi những trái cây tṛn như nho, nhăn, vải, hột mít, hột măng cầu v.v.. Những toys có h́nh dáng tṛn như viên bi, v́ các cháu hay cho vào miệng. Nguy hiểm lắm, trẻ em nghẹt thở mà chờ 911 th́ trể rồi, trễ rồi!
Các “ông nội” ơi! Chớ chiều các cháu quá có ngày
mang họa vào thân! Khi đó mới chính là lúc cháu bà nội mà “tội” ông
ngoại./.
Cap To
Cách sử dụng "I"
và"Y"...
Cải cách tiếng Việt
Dấu "hỏi
& ngă" trong
tiếng Việt
Luật dấu hỏi & ngă
Gạch nối trong
tiếng Việt
Xưng hô tiếng
Việt...
Cuộc tṛ
chuyện bất ngờ
Thư Hậu phương
Nhắc chuyện xưa
Một chuyến đi Oklahoma
Thăm lại
“Mái Nhà” xưa
Hăy kể cho tôi
nghe
Young Marines trong ngày Tưởng Niệm 30/04/17
Trận QT 72 của Lữ Đoàn 258 TQLC
Sớ Táo Quân
TQLC - Đinh Dậu 2017
Đọc "Chặng Đường Nối Tiếp"
NT Nguyễn
Thành Yên
NT Hoàng Lăm
Cái chào của Niên
Trưởng
Chuyến
tản
thương cuối cùng
Tháng Ba chôn súng
Các NT TQLC
TQLC mà bà
không biết sao?
Người
Y-Tá chiến trường
Thôi ! Ḿnh
về Linh Xuân Thôn, đi em !
Một thời để nhớ
T́m cha
Biệt đội Sóng Thần
Lăo lượm “Ve Chai”
Trâu Điên Và Cố Vấn
Mỹ... Muộn Vẫn Phải Nói...
Trâu
Điên and Cố vấn Reunion 46 years later (1969-2015)
Trung đội 2 Tiểu Đoàn 7 TQLC và những ngày cuối cùng
Quận
Trưởng Quận Triệu Phong, Quảng Trị - Chuẩn Úy Lê Đ́nh Lời
Người lính tiên
phuông
Anh hùng bất tử
40 Năm tỵ nạn... Nh́n lại
đoạn đường
Người
Pháo Thủ TQLC trong cuộc chiến 1972
Mùa
Football năm nay sẽ không c̣n...
Đoàn 76 tù binh
Những con
Quạ Đen trên nóc nhà xác
Mảnh đời tị nan tại Đức
Người lính già không bao giờ chết
Cơn mưa hạ Atlanta
2014
Cánh Đại Bàng c̣n lại
giữa vùng trời TQLC
Vui buồn đời
lính -T́nh đồng đội
Nghĩa cử cao quư
Rũ áo thênh thang
30-4 những
giờ phút sau cùng của một người Trung đội trưởng TQLC
Người Việt Viết
Tiếng Việt. "Người Giệc Giết" Tiếng Việt
Chỉ c̣n là kỷ niệm
Chuyện về
cột cờ đầu tiên tại Little Saigon
Nhớ Chú Cảo
Chúc mừng Trường Can
Chuyện ngày xưa…thật xưa
Viết cho con gái Cao
Xuân Huy
Những ngày vui ở
Nam Cali
Ḍng sông êm đềm
Điệp khúc buồn
Cháu Ông Nội, Tội
Bà Ngoại!
Nợ Mẹ hai tiếng
yêu thương
Nỗi buồn tháng Tư
Cuộc hội ngộ của Sĩ
Quan TQLC/VNCH và em bé gái mà Ông đă cứu 41 năm trước...
Những cái chết
thầm lặng
Dục Mỹ, ḷ luyện thép
Người hát rong
nhạc vàng
Khoá 22 và Lam Sơn 719 Hạ Lào
Nụ cười xinh
Những ngày xưa thân ái
Quê hương bỏ lại
Biển vẫn đợi chờ
Buồn vui Đại Hội 2012
tại Oregon
Kỷ Niệm Ngày QL.VNCH.
19/6 - Người lính Việt Nam Cộng Ḥa sau 37 năm nh́n lại...
Nỗi ḷng người
lính VNCH nhân ngày Chiến Sĩ Trận Vong
Khóc bạn
Người Lính TQLC bên
bờ Bến Hải
Ông Cháu tựa má đầu
Mùa xuân trên
đỉnh Torkham
Chiến thắng đầu Xuân
Một thời để yêu, một
thời để nhớ
Tuổi 70… Chán mớ đời!
Chút ân t́nh rất đỗi
mong manh
Người c̣n nhớ
hay người đă quên
Cao Xuân Huy -
Chuyện chưa ai kể
Nhớ về Cao Xuân Huy
“Tháng Ba găy súng”
Chút ánh nắng mặt trời trong mùa thu Oregon
Ḍng sông tuổi
nhỏ
Vui buồn đời
lính 1 -
2 - 3
- 4 -
5
Ḍng
thời gian và những âm giai của một người lính TQLC
Huyền
thoại chiến sĩ Mũ Xanh
Cuộc chiến
không dừng ở đây
Nỗi ḷng
biết ngỏ cùng ai?
Chiêu hồn Quái
Điễu
Thiên
hùng ca dựng một ngọn cờ
Thuận
An, hành quân triệt thoái
Thư t́nh viết muộn
Người lính miền Nam
Thăm lại Quảng
Trị – Khe Sanh & chiến sĩ vô danh
Hăy thắp cho
anh một ngọn đèn
Tôi đi lính...
Giờ phúc
sau cùng của người Trung Đội Trưởng
Đôi bờ chiến tuyến
Cuộc gặp gỡ kỳ diệu
Thoáng nhớ ngậm ngùi
Mối t́nh Sơn Khê
Hai anh em tên Cờ,
họ Việt Nam Cộng Ḥa
Hạt bụi vĩ đại
Thư Khu Bưu Chính (KBC)
Hai h́nh ảnh, một
cuộc đời
Vé Đây! Vé Đây!
Tháng
Ba buồn thiu, tháng Tư găy súng
Bà Mẹ
Quê
Ôm M60, M79 đánh ghen
Nghe Nhạc
Trang Thủy