Tuổi trẻ Việt Nam
Xuân nhớ đến Mẹ
Người Lính Già (Đại
Bàng Tango)
Mùa Giáng Sinh xưa
Nhớ về chốn cũ
Nhớ nhà (Nhớ ngày ấy)
Saigon của tôi
T́nh sen
Mănh Hổ “Tây Đô”
Kư Ức khó quên
(Ngày tàn cuộc chiến)
Người lính già (Cọp
nhớ rừng)
Khi tôi chết
(Tâm sự người lính già)
T́m phương giác
Gục đầu xuống
Đêm trăng nhớ
bạn
Người lính và
nỗi nhớ
Hương xưa của
tôi
Người lính VNCH
Huyền thoại mưa Sài G̣n
Vịt Tiềm
Thắp nhang cho
bạn
Tấm thẻ bài
Thăng trầm
Hoa nước mắt
Khi tôi đi
Độc ẩm
Nh́n đất mẹ
Nợ núi sông đă trả, chỉ c̣n nợ em
Tận cùng nỗi nhớ
Một câu hỏi
Một thoáng suy
tư
Mày hỏi tao
Bạc màu áo trận
Thơ - Đông Hương
1 - 2 -
3
Đồng đội
Quận Tư, xóm nhỏ
Người lính già (Cọp
nhớ rừng)
Cảm xúc Tháng
Tư Đen
Nhớ Bạn tuổi thơ
Tháng Tư
hoài vọng
Nhớ Phá Tam
Giang
Khi cha già
cha sẽ về đâu??
Biển ấy, mùa này
Tháng Ba rồi ....
Một ngày và
một đời TQLC
Buồn như một sớm trời không nắng
Huế xa
rồi - Mai mốt về em nhé
Mê thư lính
T́nh khúc
cho một người
Nỗi nhớ buồn hiu
D́u nhau đi cho hết....
Chùm thơ Đông
Hương
Ta về
Ưu tư vận nước
Tưởng niệm 40 năm
Đêm ngủ tôi mơ
Tháng Tư
lại đến nữa rồi
Cái chết của một
tượng đá
Xuân Buồn
Anh sẽ đưa em về
Bức dư đồ
Tâm sự lính Mũ
Xanh
Ngồi xuống đây
Hăy nhặt ǵum
cha
Xin giữ
Mây tháng Tư
Xuân xứ người
Lời cho này anh
Giấc mơ tương
lai
Cô giáo Tịnh Như
Nhớ Cao Xuân Huy
Bông hồng Hậu
Nghĩa
Anh đi...
Chiều trên quê nội
Nội tướng của t́nh
thương
30 tháng 4 - Sống và Chết
Với MX Sóng Thần một
thuở...
Tháng Tư đen
Tao nợ mầy...
Pho tượng người
lính...
Đôi nạng gỗ...
Tôi nợ anh...
Chùm thơ Áo Trắng
Nhớ một chiều Xuân
Thơ của Trần Khoa Danh
Tâm sự người Thương Binh
Nhà xưa đă khép
Trần Ngọc Toàn
Sau gần chin năm từ đày “Cải tạo”, bị chuyển trại từ Nam ra Bắc rồi từ Bắc vào Nam với thân xác gầy c̣m, dưới họng súng AK của Bộ Đội và Công An Việt Cộng , tôi đuợc lệnh Ra Trại nhờ gia đ́nh xoay sở đút lót, vào đầu tháng 3 năm 1984. Từ Trại Cải Tạo Hàm Tân Z30C, tôi vội rảo bước ra khỏi khu trại giam, trước những vẩy tay của những người đồng đội đồng cảnh ngộ. Tại ngă ba đuờng vào tại tù và Quốc lộ I, anh em chúng tôi đứng ngồi sốt ruột chờ xe về Sài G̣n. Vào lúc này, t́nh trạng kinh tế sa sút và thiếu hụt xăng dầu chạy xe đến nổi người ta phải lắp thùng than đốt ,cặp bên hông xe thay b́nh xăng, như thời 1945. Độ nửa giờ sau, một chiếc xe đ̣ chạy bằng than đốt, đầy hành khách lam lủ buôn bán, dừng lại. Trong tiếng la “Lên Đi, lẹ lên” của anh phụ xe, có tiếng người tài xế hỏi lớn :”Cải tạo mới về hả. Lên đi.Cho miển trả tiền xe.” Chúng tôi cố chen chân lên xe khi xe từ từ lăn bánh. Tôi đứng vịn ở cuối hàng ghế chật ních người và quang gánh, dơi mắt nh́n hai bên đuờng t́m lại cảnh cũ, với tấm ḷng lâng lâng của người vừa thoát khỏi trại tù khổ ải.
Chợt tôi nghe vang lên tiếng đàn guitar xập x́nh và tiếng hát giọng ngập ngừng :” Mùa xuân năm đó anh ra đi. Mùa xuân này nửa anh chưa về. Những hôm vừa xong phiên gác ….Đồn anh đóng ven rừng Mai. Nếu Mai chưa nở anh đâu biết xuân về hay chưa…” Sau bao nhiêu năm nặng nề trôi qua, chợt nghe lại khúc nhạc ngày xưa, tự dưng ḷng tôi xốn xang và nước mắt trào lên hai khóe mắt. Tôi không sao kềm nổi xúc động trào dâng. Khi lên xe chộn rộn, tôi không nh́n lên phía trước xe nên không thấy người hát rong, ôm cây đàn guitar cũ xộc xệch đứng đầu hai hàng ghế ngồi cho khách.Anh trông cao gấy, với chiếc mủ vành rách bươm đội lệch trên mái tóc dài bạc loe ngoe. Bàn tay trái của anh bị đứt ĺa ba ngón. Chỉ c̣n ngón cái và ngón trỏ. Mắt trái của anh bị mù chỉ thấy ḷng trắng nhấp nháy. Người hát rong vẩn cất giọng ca năo nề với tiếng nhạc đệm lăn tăn, trong sự im lặng của đám đông hành khách và tiếng máy xe nổ x́ xụp. Trong số hành khách ngồi lặng lẻ nghe, tôi chợt nhận ra một tên Cán Bộ mặc đồng phục vàng Công An , với túi “Dết” ṭng teng trước ngực. Hắn ngồi im giửa đám đông “Phe Ta” và không thấy biều lộ ǵ. Vừa dứt bản “Đồn vắng chiều Xuân”, anh hát rong ca tiếp “Xuân này con không về…”. Ḷng người tù cải tạo chợt bàng hoàng xao xuyến. Bao nhiêu năm rồi. Ḷng người càng thêm thổn thức. Chợt nhớ ngày xưa, khi nghe những bản nhạc này vội cho là Nhạc Sến. Nhưng nay nghe sao thấm thía, mang về cả một bầu trời kỷ niệm. Dứt khúc nhạc, anh hát rong lần ṃ bước theo hàng ghế, với chiếc mủ rách trên tay ch́a ra phía trước. Hành khàch tự động bỏ tiền vặt vào nón. Không ai bảo ai. Tôi đoán anh là Thương phế binh.Khi dúi một ít tiền lộ phí đuợc cấp ra trại, tôi hỏi nhỏ:
- Hồi trước anh ở đơn vị nào? Anh hơi nhẩn người rồi đáp:
- Tiểu đoàn 33 Biệt Động Quân.
Ngắn gọn thế thôi. Tôi sẽ theo anh khi đến Sài G̣n.Vợ con của tôi đă vượt biên từ năm 1979 nên tôi không gấp về nhà. Xe tạm dừng ở Ngả Ba Tam Hiệp, một số khàch ào ạt xuống với gánh hàng. Một số chen lấn lên xe. Miền Nam đă thực sự bị “giải phóng” xuống tận cùng nghèo khó. Hai bên xa lộ Biên Ḥa, khu Kỹ nghệ vẩn c̣n như củ.Suốt từ sau chiếc cầu qua sông Đồng Nai, những mái che lụp xụp, hổn độn, với mái che vật liệu cũ cao thấp như cố chen chân t́m đất dung thân , với hàng qúan ăn uống, sửa xe, chồm ra sát đuờng lộ. Không c̣n một chổ trống. Con đuờng dẩn vào Nghỉa Trang Quân Đội Biên Ḥa che khuất bởi nhà cửa tạm dựng măi đến tận chạn cầu xa lộ bên Thị Nghè.Tôi cố dỏi mắt nh́n lại cảnh củ nay đă mất dạng. Ḷng không khỏi bàng hoàng như nghe câu hát “ Bao năm giải phóng như thế này phải không anh…” Việt Cộng đă đẩy Miền Nam vốn thịnh vượng 20 năm dật lùi, như khi chúng tôi bị đưa ra Miền Bắc năm 1976 xă hội ấy vẩn c̣n sống trong thập niên 1950.
Xuống xe ở bến cảng Miền Đông, tôi lần chần chờ theo chân anh hát rong khi anh cứ thong thả chống gậy buớc xuống sau cùng. Tôi rải bước theo chân anh hướng về ngả ba Hàng xanh. Chợt anh dừng lại trước một quán bán cơm B́nh dân, bên vệ đuờng.Anh thong thả kéo chiếc ghế đẩu ra ngồi, rồi lần ṃ trong túi quần lôi một nấm tiền Hồ nhăn nhúm. Anh từ từ nheo mắt vuốt từng tớ giấy bạc và xếp thẳng thớm trên một bàn tay.Chiếc đàn vẩn c̣n năm ṭng teng sau lưng.Tôi kiên nhẩn đứng chờ bên kia đuờng.Khi thấy anh nhét tiền vào ngực áo bên trong và gọi ly nước trà, tôi mới rảo bước qua và kéo chiếc ghế ngồi đối diện với anh. Tôi mở lời :
- Tôi gặp anh trên xe đ̣. Tôi mới ra tù cải tạo. nghe nói anh từ Tiểu Đoàn 33 BĐQ. Tôi tên Tùng và anh là ǵ?
Anh nhướng mắt nh́n tôi một lát rồi nói nhỏ nhẹ:
- Anh cải tạo mới ra? Tôi là Bảy. Nguyễn Văn Bảy. Tôi bị thương hồi giửa tháng 3 .75 ở Dầu Giây rồi được chuyển về Tổng Y Viện Cọng hoà. Vết thương chưa kịp lành th́ bị VC ùa vào đuổi hết anh em tụi tui ra ng̣ai, dù có người c̣n mang bịt thuốc tiêm. Lúc tản thương tôi cố xin mang theo cây đàn gui ta . Một thằng Bộ đội giựt cây đàn rồi đập xuống sàn nhà. Tôi nổi điên định chống cự nhưng thằng bạn phế binh cụt hai chân níu tôi lại. Sau cùng tôi đưa lưng cỏng thằng Bé lên lưng, lần ṃ ra cổng Tổng Y Viên. Khi nh́n quanh thấy anh em ḅ lết ḅ càng mà đau ruột. May nhờ một số đông đồng bào đi ngang thấy vậy cầm ḷng không đuợc nhào tới cứu giúp. Họ cho tụi tui một nắm tiền rối có anh xe lam cho lên xe chạy về bến xe Miền Đông v́ thằng Bé (Tên Bé) nhà nó ở Phan Thiết. Tôi mồ côi cha mẹ ở Nhà Bà Phước đến năm 17 tuổi tôi đăng lính BĐQ nên chẳng có nhà mà về. Tôi muốn giúp đưa thằng Bé về nhà cha mẹ nó. Nghe nói nhà nó ở Phong Nẩm, Phan Thiết. Nó chỉ đuờng tôi đi. Cuối cùng tôi cũng đưa nó về tận nhà. Má nó khóc quá trời làm tui cũng tủi thân. Cuối cùng, tui ở lại nhà nó nhưng không đành ḷng ăn chực nên tui ra chợ kiếm đuợc câu đờn cũ sửa lại rồi mổi ngày lang thang ngoài phố hát dạo xin tiền. Một bửa có anh Lơ Xe rủ tui lên hát trên chuyến xe đi Sài G̣n. Từ đó, mổi ngày, tui lên xe đ̣ hát dạo kiếm tiền đến chiều theo chuyến chót về lại Phan Thiết. Có lần, khi tui đang hát một thằng Công An áo Vàng la lên “Ai cho anh hát nhạc Vàng”. Tui khựng lại.Nhưng có hai Bộ Đội trên xe nói lớn :”Nó không muốn nghe. Kệ nó. Cứ hát đi.” Từ đó tui không gặp khó khăn nữa. À mà sao anh không lo về nhà gặp gia đ́nh. Chắc anh là Sĩ Quan.
Tôi đáp
- Vợ con tôi vượt biên từ năm 1979 nên không gấp gáp ǵ. Tôi trước là lính TQLC. Anh hát rong buộc miệng nói :”Thứ dử! mà VC thù ghét lắm “.
Tôi chào anh từ biệt. Nh́n đuờng phố Sài G̣n bây giờ tôi biết tôi đă mất quê hương. Bổng dưng tôi chợt nhớ bài thơ” Em hỏi anh bao giờ trở lại.”. của Linh Phương, một người lính ở Tiểu Đoàn 7 TQLC, đă được Phạm Duy phổ nhạc. “ Anh trở về dang dở đời em…” Nhất định tôi phải t́m đuờng vượt biên dù phải trả mạng sống.
Trần Ngọc Toàn.
Cách sử dụng "I"
và"Y"...
Cải cách tiếng Việt
Dấu "hỏi
& ngă" trong
tiếng Việt
Luật dấu hỏi & ngă
Gạch nối trong
tiếng Việt
Xưng hô tiếng
Việt...
Cuộc tṛ
chuyện bất ngờ
Thư Hậu phương
Nhắc chuyện xưa
Một chuyến đi Oklahoma
Thăm lại
“Mái Nhà” xưa
Hăy kể cho tôi
nghe
Young Marines trong ngày Tưởng Niệm 30/04/17
Trận QT 72 của Lữ Đoàn 258 TQLC
Sớ Táo Quân
TQLC - Đinh Dậu 2017
Đọc "Chặng Đường Nối Tiếp"
NT Nguyễn
Thành Yên
NT Hoàng Lăm
Cái chào của Niên
Trưởng
Chuyến
tản
thương cuối cùng
Tháng Ba chôn súng
Các NT TQLC
TQLC mà bà
không biết sao?
Người
Y-Tá chiến trường
Thôi ! Ḿnh
về Linh Xuân Thôn, đi em !
Một thời để nhớ
T́m cha
Biệt đội Sóng Thần
Lăo lượm “Ve Chai”
Trâu Điên Và Cố Vấn
Mỹ... Muộn Vẫn Phải Nói...
Trâu
Điên and Cố vấn Reunion 46 years later (1969-2015)
Trung đội 2 Tiểu Đoàn 7 TQLC và những ngày cuối cùng
Quận
Trưởng Quận Triệu Phong, Quảng Trị - Chuẩn Úy Lê Đ́nh Lời
Người lính tiên
phuông
Anh hùng bất tử
40 Năm tỵ nạn... Nh́n lại
đoạn đường
Người
Pháo Thủ TQLC trong cuộc chiến 1972
Mùa
Football năm nay sẽ không c̣n...
Đoàn 76 tù binh
Những con
Quạ Đen trên nóc nhà xác
Mảnh đời tị nan tại Đức
Người lính già không bao giờ chết
Cơn mưa hạ Atlanta
2014
Cánh Đại Bàng c̣n lại
giữa vùng trời TQLC
Vui buồn đời
lính -T́nh đồng đội
Nghĩa cử cao quư
Rũ áo thênh thang
30-4 những
giờ phút sau cùng của một người Trung đội trưởng TQLC
Người Việt Viết
Tiếng Việt. "Người Giệc Giết" Tiếng Việt
Chỉ c̣n là kỷ niệm
Chuyện về
cột cờ đầu tiên tại Little Saigon
Nhớ Chú Cảo
Chúc mừng Trường Can
Chuyện ngày xưa…thật xưa
Viết cho con gái Cao
Xuân Huy
Những ngày vui ở
Nam Cali
Ḍng sông êm đềm
Điệp khúc buồn
Cháu Ông Nội, Tội
Bà Ngoại!
Nợ Mẹ hai tiếng
yêu thương
Nỗi buồn tháng Tư
Cuộc hội ngộ của Sĩ
Quan TQLC/VNCH và em bé gái mà Ông đă cứu 41 năm trước...
Những cái chết
thầm lặng
Dục Mỹ, ḷ luyện thép
Người hát rong
nhạc vàng
Khoá 22 và Lam Sơn 719 Hạ Lào
Nụ cười xinh
Những ngày xưa thân ái
Quê hương bỏ lại
Biển vẫn đợi chờ
Buồn vui Đại Hội 2012
tại Oregon
Kỷ Niệm Ngày QL.VNCH.
19/6 - Người lính Việt Nam Cộng Ḥa sau 37 năm nh́n lại...
Nỗi ḷng người
lính VNCH nhân ngày Chiến Sĩ Trận Vong
Khóc bạn
Người Lính TQLC bên
bờ Bến Hải
Ông Cháu tựa má đầu
Mùa xuân trên
đỉnh Torkham
Chiến thắng đầu Xuân
Một thời để yêu, một
thời để nhớ
Tuổi 70… Chán mớ đời!
Chút ân t́nh rất đỗi
mong manh
Người c̣n nhớ
hay người đă quên
Cao Xuân Huy -
Chuyện chưa ai kể
Nhớ về Cao Xuân Huy
“Tháng Ba găy súng”
Chút ánh nắng mặt trời trong mùa thu Oregon
Ḍng sông tuổi
nhỏ
Vui buồn đời
lính 1 -
2 - 3
- 4 -
5
Ḍng
thời gian và những âm giai của một người lính TQLC
Huyền
thoại chiến sĩ Mũ Xanh
Cuộc chiến
không dừng ở đây
Nỗi ḷng
biết ngỏ cùng ai?
Chiêu hồn Quái
Điễu
Thiên
hùng ca dựng một ngọn cờ
Thuận
An, hành quân triệt thoái
Thư t́nh viết muộn
Người lính miền Nam
Thăm lại Quảng
Trị – Khe Sanh & chiến sĩ vô danh
Hăy thắp cho
anh một ngọn đèn
Tôi đi lính...
Giờ phúc
sau cùng của người Trung Đội Trưởng
Đôi bờ chiến tuyến
Cuộc gặp gỡ kỳ diệu
Thoáng nhớ ngậm ngùi
Mối t́nh Sơn Khê
Hai anh em tên Cờ,
họ Việt Nam Cộng Ḥa
Hạt bụi vĩ đại
Thư Khu Bưu Chính (KBC)
Hai h́nh ảnh, một
cuộc đời
Vé Đây! Vé Đây!
Tháng
Ba buồn thiu, tháng Tư găy súng
Bà Mẹ
Quê
Ôm M60, M79 đánh ghen
Nghe Nhạc
Trang Thủy