Tuổi trẻ Việt Nam
Xuân nhớ đến Mẹ
Người Lính Già (Đại
Bàng Tango)
Mùa Giáng Sinh xưa
Nhớ về chốn cũ
Nhớ nhà (Nhớ ngày ấy)
Saigon của tôi
T́nh sen
Mănh Hổ “Tây Đô”
Kư Ức khó quên
(Ngày tàn cuộc chiến)
Người lính già (Cọp
nhớ rừng)
Khi tôi chết
(Tâm sự người lính già)
T́m phương giác
Gục đầu xuống
Đêm trăng nhớ
bạn
Người lính và
nỗi nhớ
Hương xưa của
tôi
Người lính VNCH
Huyền thoại mưa Sài G̣n
Vịt Tiềm
Thắp nhang cho
bạn
Tấm thẻ bài
Thăng trầm
Hoa nước mắt
Khi tôi đi
Độc ẩm
Nh́n đất mẹ
Nợ núi sông đă trả, chỉ c̣n nợ em
Tận cùng nỗi nhớ
Một câu hỏi
Một thoáng suy
tư
Mày hỏi tao
Bạc màu áo trận
Thơ - Đông Hương
1 - 2 -
3
Đồng đội
Quận Tư, xóm nhỏ
Người lính già (Cọp
nhớ rừng)
Cảm xúc Tháng
Tư Đen
Nhớ Bạn tuổi thơ
Tháng Tư
hoài vọng
Nhớ Phá Tam
Giang
Khi cha già
cha sẽ về đâu??
Biển ấy, mùa này
Tháng Ba rồi ....
Một ngày và
một đời TQLC
Buồn như một sớm trời không nắng
Huế xa
rồi - Mai mốt về em nhé
Mê thư lính
T́nh khúc
cho một người
Nỗi nhớ buồn hiu
D́u nhau đi cho hết....
Chùm thơ Đông
Hương
Ta về
Ưu tư vận nước
Tưởng niệm 40 năm
Đêm ngủ tôi mơ
Tháng Tư
lại đến nữa rồi
Cái chết của một
tượng đá
Xuân Buồn
Anh sẽ đưa em về
Bức dư đồ
Tâm sự lính Mũ
Xanh
Ngồi xuống đây
Hăy nhặt ǵum
cha
Xin giữ
Mây tháng Tư
Xuân xứ người
Lời cho này anh
Giấc mơ tương
lai
Cô giáo Tịnh Như
Nhớ Cao Xuân Huy
Bông hồng Hậu
Nghĩa
Anh đi...
Chiều trên quê nội
Nội tướng của t́nh
thương
30 tháng 4 - Sống và Chết
Với MX Sóng Thần một
thuở...
Tháng Tư đen
Tao nợ mầy...
Pho tượng người
lính...
Đôi nạng gỗ...
Tôi nợ anh...
Chùm thơ Áo Trắng
Nhớ một chiều Xuân
Thơ của Trần Khoa Danh
Tâm sự người Thương Binh
Nhà xưa đă khép
Cụ Nguyễn Văn Tuyết
(cụ vừa mới từ trần ở Paris, hưởng thọ 91 tuổi)
Paris ngày 14 tháng 10 năm 20xx
Bà nó à!
À mà thôi, gọi là EM đi cho t́nh tứ như ngày xưa chúng ḿnh cùng
chung giường chung gối, chung cả đường đi lẫn lối về em nhá. Dù rằng
nay đôi ta mỗi người một ngả, lại đông con nhiều cháu mà c̣n xưng hô
“anh em” th́ e rằng con cháu nó cười. Nhưng đây là t́nh thư của anh
gửi tới em, lá thư đầu tiên và cũng là lá thư cuối cùng. Anh viết
thư này từ ngày 14/10/20xx, mỗi ngày vài ḍng, khổ nỗi mỗi khi viết
đến tên em là như có hơi nước che mờ cặp kính nên anh đành phải
buông bút, dụi mắt thở dài! Viết lâu rồi đấy mà chưa nói được ǵ với
em! Chuyện t́nh trong 60 năm dễ ǵ nói trong vài trang giấy, kể
trong vài ngày.
Thôi th́ thế này nhá, nếu không xong để gửi qua
đường bưu điện th́ anh sẽ mang đến nơi em đang ở để trao tận tay.
Anh biết nơi em ở rồi, kể từ khi em dọn về bên ấy, anh đă rất nhiều
lần đi ṿng quanh bên ngoài để ngắm một căn nhà 2 tầng(*) nhỏ-nhắn,
xinh-xắn, mà nghe đâu em khoe với hàng xóm rằng:
- “Tôi ở tầng dưới, c̣n tầng trên để dành cho nhà tôi”...
****************
Em à!
Nhớ lại ngày nào em là thiếu nữ 16 tuổi xinh tươi làng Vạn, hoa khôi
huyện Yên Phong, c̣n anh là trai làng Đại Lâm, chúng ḿnh cùng tỉnh
Bắc Ninh, nhưng anh theo gia đ́nh ra Hà Nội học nên không có dịp
“thả thơ”
Em c̣n nhớ những vụ “thả thơ” này không? D́ Phách, cô em gái của em
nói rằng em đẹp lắm lại là con nhà có của nên trai huyện trai làng
nhiều người ngấp nghé, mỗi khi em đi chợ th́ họ len lén bỏ thư vào
cái làn mây em xách tay, khi về nhà mới biết, thế là mấy chị em đọc
thư tỏ t́nh của các chàng nhát gái mà cười ḅ ra, nghe cũng vui đấy
nhỉ. Nhưng anh th́ chưa có dịp thả thơ như thế.
Khi bố anh cần người giúp ông trong việc kinh doanh nên đă bắt anh lập gia đ́nh sớm, anh có quen biết nhiều cô gái ở Hà Nội nhưng không thương ai. Thế rồi một hôm bố anh bảo diện vào rồi đi chợ huyện Yên Phong với ông, anh hỏi bố rằng con đi chợ làm ǵ th́ bố nói:
- Trai khôn t́m vợ chợ đông, gái khôn t́m chồng giữa chốn ba quân.
Khi đến chợ rồi mới biết ngày đó em cũng đi chợ,
có lẽ người lớn đă sắp xếp cho chúng ḿnh trông thấy nhau. Nghĩ lại
cũng buồn cười nhỉ, bây giờ khác xưa rồi, trai gái quen biết và yêu
rồi mới dẫn cha mẹ hai bên gặp nhau.
“Anh trông thấy em đi chợ anh thương”. Bố chưa kịp hỏi ư kiến anh có
bằng ḷng “cô ấy” hay không th́ anh vội nói trước:
- Chưa gặp đă bén hơi. Tại duyên số rồi bố ơi!
Thế là bố khuyên anh “cưới vợ th́ cưới liền tay, chớ để lâu ngày lắm kẻ dèm pha” nên anh vội nhờ người đem tặng em “một thúng xôi ṿ, một con lợn béo một ṿ rượu tăm. Tặng em đôi gối em nằm, cái chăn em đắp..” năm đó chúng ḿnh vừa tṛn 17.
Họ hàng nhà trai khen em xinh gái và có duyên, nhưng bố anh th́ nói: “vợ chồng cùng tuổi nằm duỗi mà ăn”, và để cho con đừng có ỷ lại nằm duỗi mà ăn nên ông cụ đă giao cho vợ chồng ḿnh xưởng sửa chữa và cho thuê xe xích-lô.
Khởi đầu là thế, ḿnh sống đầm ấm bên nhau, không vất vả về kinh tế nên năm 1941 em sinh con gái đầu ḷng, anh đặt tên con là Trinh. Rồi lần lượt có thêm con Thục, con Thuư, cả ba xinh gái giống mẹ. Sau 3 cô con gái là em sinh liền cho anh 4 cậu con trai, tên các con là Phong, Tuấn, Quang, Anh. Đời sống gia đ́nh đang thanh b́nh ấm êm, các con đi học có xích lô đưa đón th́ bỗng “trời đất nổi cơn gió bụi”, em má hồng chịu nỗi chuân chuyên, bụng mang dạ chửa mà phải cùng gia đ́nh di cư vào Nam. Vừa đến Hải Pḥng th́ em sinh con gái thứ tư nên ḿnh đặt tên con là Nguyễn Thị Hải, và Hải là đứa con thứ tám cùng theo bố mẹ di cư 1954 vào vùng đất lạ. Cưới năm 1939 tới 1954 khi di cư mới được có 8 con nên em nói c̣n ít. Nhớ hôm dẫn em vào bảo sanh viện, anh nắm tay em an ủi th́ em mỉm cười nói:
- Anh c̣n phải đưa em vào bảo sanh viện tám lần nữa, v́ thầy tướng số nói em sẽ có 16 người con tất cả.
Nghe em nói xong anh cười to khiến mấy bà bầu ngồi ở pḥng chờ đợi quay sang nh́n vợ chồng ḿnh, chắc họ tưởng ḿnh vui v́ mới có con đầu ḷng. Nghĩ vậy nên anh ghé vào tai em th́ thầm:
- Bao nhiêu cũng được, chỉ sợ vất vả cho em thôi,
c̣n anh th́ ..lo tất.
************ Vào tới Saigon, gia đ́nh ḿnh ở số nhà 247 đường Thành
Thái, Chợ Lớn, gần ngă tư Trần B́nh Trọng. Em vẫn tề gia nội trợ,
c̣n anh, xoay đủ nghề. Từ mở trường dạy lái xe hơi lúc mới vào rồi
làm tôm đông lạnh ở Rạch Giá, lập trại trồng nấm rơm ở suối Lồ Ồ Dĩ
An, thầu xây dựng với anhThúc, làm cho USOM, và như em biết đấy,
công việc cuối cùng của anh là làm việc ở ṭa Lănh Sự Pháp Saigon,
nhờ đó mà sau 30/4/1975 gia đ́nh ta đi định cư tại Paris. Tuy nhiên
anh đă không giúp em được toại nguyện theo như lời khuyên của thầy
tướng số nên trong thời gian ở Saigon, vợ chồng ḿnh chỉ thêm được
có 4 “cậu” là Tiến, Thắng, Thụy, Xương và 2 “cô” Loan, Hà, vị chi là
14 mụn con gồm 6 gái, 8 trai, c̣n thiếu 2 v́ thế em mới nuôi thêm 2
cháu ngoại là Yến và Việt, con của Thúy để cho đủ 16 đứa.
Nay tuy không được vuông tṛn trọn vẹn nhưng tất cả đă ổn định cả rồi. Hiện tại ở Mỹ có 3 cô 2 cậu, ở Pháp có 4 cậu, 3 cô. Con nào cũng có gia đ́nh hạnh phúc một vợ một chồng và đă tặng cho em rất đông cháu nội ngoại và đă hơn 10 chắt rồi đó. Duy chỉ c̣n cô út Thu Hà, đẹp, thông minh hoạt bát, nhiều chàng ngấp nghé lắm nhưng con gái út của chúng ḿnh lơ là chuyện này mà lại siêng năng nghiên cứu kinh sách nhà Phật. Tại duyên số thôi.
Anh rất hài ḷng v́ các con, trai gái th́ hiếu
thảo con dâu nào cũng coi như con đẻ, nhất là Yến, vợ Quang, hiện là
chị dâu trưởng, là gương mẫu cho các em. C̣n con rể ư? Các cụ xưa
gọi con rể là tế-tử nên anh thấy tế-tử nào cũng tử tế cả, các anh ấy
là người biết điều, lo toan mọi bề cho vợ con, lại hiền lành. Duy
chỉ có chồng của Thúy, tức bố của Yến-Việt là quân nhân nên vất vả
và luôn phải xa gia đ́nh, nghèo và hơi ngang. Em nhớ không, lần đầu
tiên hắn đến nhà ḿnh thăm con Thúy mà lại ngồi gác chân mang giầy
nhà binh lên bàn! Anh giận quá! Nhưng bù lại, nay mỗi lần anh sang
Mỹ thăm con cháu, th́ bố Việt chở anh ra khu chợ ABC mua bánh ngọt,
đi ăn hủ tíu Mỹ Tho, lại c̣n bảo vợ chồng Việt “niềng” răng cho ông
ngoại, anh thấy vui vui nên nói: - “Khỏi niềng, răng của ông c̣n
rất tốt và đẹp nữa, con chỉ cần bỏ vào ly nước ngâm với thuốc sát
trùng cho ông là được rồi.” Anh nói tới đâu rồi nhỉ? Thế đấy,
c̣n minh mẫn nhưng hơi lộn xộn nên thư viết cho em cứ chuyện nọ xọ
sang chuyện kia. À nhớ ra rồi, tới chỗ vuông tṛn. Anh nói không
được vuông tṛn trọn vẹn là v́ con gái đầu ḷng đă ra đi khi vừa tới
Mỹ, và hai con trai hy sinh cho Tổ Quốc, cậu cả Phong bị thương ở
Ban-Mê-Thuột rồi hy sinh, cậu Tuấn th́ tử trận trên biển, ch́m theo
hộ tống hạm HQ10 trong trận hải chiến để bảo vệ Hoàng Sa chống lại
quân xâm lược Trung Cộng vào ngày 19 tháng 1 năm 1974. Em à, anh
không muốn nhắc chuyện xưa làm đau ḷng em khi mất đi 2 đứa con trai
tuổi c̣n quá trẻ, nhưng cũng là một đóng góp cho đất nước như biết
bao các gia đ́nh khác. Mới đây ông HQ Đặng Thanh Long đă thay mặt
Phó Đề Đốc Đặng Cao Thăng, Tổng Hội Hải Quân Hải Ngoại đem cuốn Hải
Sử Tuyển Tập và Hải Sử HQVNCH đến tặng gia đ́nh ta với bút tích ghi
ở trang đầu như sau: “Kính biếu gia đ́nh liệt sĩ Hoàng Sa HQ
Nguyễn Văn Tuấn”.
************* Thấm thoát thời gian mau thế đấy em nhỉ, chả cần nói
nhiều th́ các con cũng biết từ lúc có đứa con đầu ḷng ở Hà Nội rồi
có thêm cô Út Hà ở Saigon rồi gia đ́nh ta di tản, bảo lănh, vượt
biển vượt biên mà được thế này cũng là tạ ơn trời đất lắm rồi. Nhưng
bất hạnh thay, em lại bỏ anh mà đi! Dễ chừng gần chục năm rồi chứ ít
sao? Lúc trước anh nhớ chính xác ngày giờ năm tháng em ra đi, nhưng
sau lần anh bị té dập đầu th́ trí nhớ không c̣n tốt. Thôi để anh mở
sổ ra xem ngày nào em bỏ anh ra đi. Đây rồi, ngày 14 tháng 10 năm
2002, và anh viết lá thư này cho em cũng vào ngày 14 tháng 10, em đi
đă được 8 năm rồi đó.
Em à! Anh nhớ rơ là em bị bệnh thận, đang lọc máu th́ bị té dập
xương chậu và sau một thời gian ngắn th́ em ra đi! Ngày đó mắt anh
đă khô, khi thấy con cháu vây quanh mẹ, quanh bà nức nở khóc làm anh
nghẹn cổ họng. Thôi thế cũng xong, v́ hiện nay em luôn được mạnh
khỏe, không c̣n lo lắng về bệnh tật, cuộc sống mới lại b́nh an,
thảnh thơi măi măi. Nhưng cẩn thận nhá, mỗi lần “vân du” em nhớ mang
theo áo ấm và gài dây an toàn kẻo gió mạnh lại thổi bay mất thôi. Em
nhớ không? Lúc sinh thời mỗi lần mang thuốc và nước đến cho em th́
anh chỉ nói vắn tắt: “thuốc đây, bà uống đi”! Nay anh muốn
gọi tiếng EM, nói thật nhiều lời thương yêu th́ giọng anh đă kḥ
khè, thở không ra hơi! Hối hận quá! Khi em đi rồi mà đàn chim bồ câu
cứ đúng giờ nó lại bay về đậu trên thành cửa sổ, cái của sổ của căn
pḥng trên tầng thứ 15 của ṭa biu-dinh thuộc thị xă Alfort Ville,
ngó ngay ra bờ sông Seine, từng đôi chim gù-gù sát cánh bên nhau chờ
những miếng bánh ḿ mà em bẻ vụn ra rồi rắc cho chúng ăn.
Ngày đó anh cằn nhằn em hoài v́ cái việc cho chim ăn, nó ăn rồi ị,
sương mù và mưa phùn làm bánh ḿ thừa ướt nhăo nhẹt ra rồi mốc xanh
lên khiến anh lại phải dọn. Bực ḿnh anh la th́ em nhỏ nhẹ nói: “tội
nghiệp chúng nó”. Thôi đành cứ để em cho chim ăn rồi anh dọn
phân và thức ăn thừa kẻo gió lùa vào pḥng ḿnh hôi cứt chim. Khi em
về trên đó rồi, ḿnh anh ở lại mỗi ngày phải nh́n từng đôi chim gù
gù tỉa cánh cho nhau mà nhớ em vô vàn. Đó là lư do thầm kín anh
không muốn rời căn pḥng này để về ở với con cháu.
************ Có những chiều Hè hoàng hôn nắng úa, đứng ngắm h́nh em
treo trên tường, anh th́ thầm: “sao em không nói với anh” rồi ngó
qua cửa sổ anh bỗng thấy như có mưa phùn chiều Đông, th́ ra mắt anh
mờ và anh cảm thấy lạnh lẽo! Tất cả đồ dùng của em c̣n để nguyên chỗ
cũ, nh́n đâu cũng thấy em v́ thế các con xin dọn cho gọn gàng th́
anh không cho. Bẩy cô cậu thay nhau thuyết phục bố về ở với các con
nhưng anh nhất định không muốn rời xa nơi này, tuy không c̣n là tổ
ấm nhưng c̣n cái ghế em ngồi, c̣n cửa sổ mà em đứng rắc bánh ḿ cho
chim ăn. Anh không thổ lộ những điều thầm kín đó mà chỉ nói:
- “Bố c̣n khỏe, tự lo cho ḿnh được mà, các con cứ yên tâm”.
Mà anh c̣n khỏe thực, mỗi sáng không c̣n lái xe ra Paris 13 để ăn hủ tíu và mua báo Văn Nghệ Tiền Phong nữa th́ anh đi bộ quanh pḥng, đi dăm ba bước anh dừng lại nghỉ dăm phút, cứ như thế mỗi giờ cũng đi được hơn một ṿng. Anh cũng vẫn ăn được, mỗi ngày cô Hải mang cơm nóng canh sốt sang cho bố rồi dọn dẹp nhà của, Hải về th́ cô út Hà sang lo mọi việc giấy tờ về sức khỏe của bố. Cậu cả Quang tuy ít nói nhưng phân công đâu ra đó cho các em trai Thắng Thụy Xương luân phiên trực đêm bên bố và chở bố đi Paris 13, khu phố Việt, phố Tàu.
Tuy sống độc thân nhưng anh không cô độc, mỗi thứ Bẩy và Chúa Nhật là con trai gái dâu rể, cháu nội ngoại kéo nhau về tụ họp trong căn pḥng nhỏ này. Khi trước c̣n khỏe th́ anh nấu một nồi phở thật to, nay th́ mỗi con mang theo một thứ, căn pḥng không chỉ ấm cúng mà c̣n nóng lên nữa ấy chứ. Những lúc đó th́ anh lại nghĩ đến em, để cho con cháu vui chơi, anh lẳng lặng đi nằm, ứa nước mắt v́ sung sướng nghe tiếng cười của con cháu nhưng cũng ứa nước mắt khi thiếu tiếng em! Th́ ra “con nuôi cha không bằng bà nuôi ông”, ông nuôi bà. Cách nay khá lâu, anh đang vịn tường để đi vào pḥng tắm th́ bị té, các con vội đưa đi cấp cứu, bệnh viện khám phá ra một mạch máu trong đầu bị nghẽn khiến anh té chứ không phải tại anh vô ư. Nhớ măi hôm ấy thấy em đến thăm anh trong bệnh viện, anh vội vàng ngồi dậy, ba chân bốn cẳng chạy ra đón em và anh bị vấp té, choàng mở mắt th́ biết anh vừa nằm mơ và giận quá tại sao ḿnh không cẩn thận để bị té rồi tỉnh lại mà không được nắm tay em. Vừa lúc đó anh nghe cô ư tá nói:
- Từ nay cụ phải dùng cái này.
Ngó xem th́ ra là cái gậy chống, ở cuối có 4 chân bịt cao su. Nếu anh chống gậy này mà đi thăm em th́ đúng là “ba chân bốn cẳng rồi”.! Anh không thích chống gậy, trông giống ông cụ quá! Đối với anh, em vẫn c̣n khỏe và c̣n trẻ, người cơi tiên th́ “trẻ măi không già” mà.
Nằm bệnh viện được mấy ngày th́ anh đ̣i về nhà, nhớ căn pḥng quá, nhưng các con không cho, lựa khi các con không có mặt, anh “ba chân bốn cẳng” vào pḥng bác sĩ trực năn nỉ xin xuất viện và họ “đắc-co” Về nhà được mấy ngày th́ anh lại “ba chân bốn cẳng” mang hoa đến tặng em, nhưng gơ của hoài mà không nghe tiếng ai trả lời, h́nh như mấy cô tiên đưa em vân du trên cẩu Vồng hay du Nguyệt Điện th́ phải. Rơ chán! Cả đời ở bên nhau, anh chưa bao giờ tặng em một cánh hoa, tại anh thấy em là hoa đẹp rồi. Anh mong sớm có ngày được đoàn tụ cùng em nắm tay nhau tung mây lướt gió.
Sống với nhau hơn 60 năm, “sáu mươi năm cuộc đời” được 14 mặt con mà ḿnh chưa bao giờ “to tiếng” với nhau, cằn nhằn th́ có, nhưng chưa một lần em phải buồn phiền v́ anh uống rượu, hút thuốc, đánh bạc và lăng nhăng, v́ anh không thích những thứ đó, v́ anh đă có em. Tính đến nay xa em đă 8 năm, thời gian cũng quá đủ suy ngẫm về thói đời hay coi thường hạnh phúc đang có sẵn trong tay mà không biết vun quén. Anh đang mong ngày tái ngộ. Cầu được ước thấy, mới tuần trước đây anh đang đứng vịn tường tập thể dục th́ tự động ngă, bệnh viện cho biết những mạch máu li ti trên đầu bị vỡ, các con bao quanh lo lắng và bác sĩ họ đang cố gắng nối lại, nhưng anh nói: - “Thôi”. Sống với con cháu như vậy là quá đủ rồi, lo cho các con như vậy cũng tạm ổn, nh́n lên không bằng ai nhưng nh́n xuống th́ không ai bằng. Tuy các con không giầu có ǵ, nhưng đủ ăn và hạnh phúc, nhất là các con một vợ một chồng, như đũa có đôi và anh chị em thương yêu nhau. Anh nói với các con:
- “Các con như đũa có đôi, để ba về với mợ chứ,
căn pḥng trên lầu nơi mợ ở dành cho ba đă có sẵn tiện nghi rồi, các
con đừng lo lắng và bịn rịn nữa. Chúc các con ở lại b́nh an, đùm bọc
và thương yêu nhau như từ trước tới nay”.
Em à! Hôm nay là ngày 14 tháng 9 năm 2010, chỉ c̣n đúng một tháng
nữa là trùng vào ngày em đi, 14/10, bác sĩ cũng vừa báo cho biết họ
sẽ “búc” vé cho anh. Như vậy là mọi việc đă sẵn sàng tốt đẹp, anh
không mang theo ǵ cả. Khi nào có vé th́ anh sẽ gọi phôn cho em biết
để mở cửa cho anh vào. Nếu em nghe không rơ tiếng người mà chỉ
thoáng ph́ pḥ tiếng gió th́ biết đó là lúc anh đă cất cánh. Hẹn gặp
em một ngày rất gần. Vĩnh biệt các con và các cháu cùng các chắt.
Nguyễn văn Tuyết.
(*) Mộ 2 tầng, ai đi trước nằm tầng dưới, ai đi sau nằm tầng trên
Cách sử dụng "I"
và"Y"...
Cải cách tiếng Việt
Dấu "hỏi
& ngă" trong
tiếng Việt
Luật dấu hỏi & ngă
Gạch nối trong
tiếng Việt
Xưng hô tiếng
Việt...
Cuộc tṛ
chuyện bất ngờ
Thư Hậu phương
Nhắc chuyện xưa
Một chuyến đi Oklahoma
Thăm lại
“Mái Nhà” xưa
Hăy kể cho tôi
nghe
Young Marines trong ngày Tưởng Niệm 30/04/17
Trận QT 72 của Lữ Đoàn 258 TQLC
Sớ Táo Quân
TQLC - Đinh Dậu 2017
Đọc "Chặng Đường Nối Tiếp"
NT Nguyễn
Thành Yên
NT Hoàng Lăm
Cái chào của Niên
Trưởng
Chuyến
tản
thương cuối cùng
Tháng Ba chôn súng
Các NT TQLC
TQLC mà bà
không biết sao?
Người
Y-Tá chiến trường
Thôi ! Ḿnh
về Linh Xuân Thôn, đi em !
Một thời để nhớ
T́m cha
Biệt đội Sóng Thần
Lăo lượm “Ve Chai”
Trâu Điên Và Cố Vấn
Mỹ... Muộn Vẫn Phải Nói...
Trâu
Điên and Cố vấn Reunion 46 years later (1969-2015)
Trung đội 2 Tiểu Đoàn 7 TQLC và những ngày cuối cùng
Quận
Trưởng Quận Triệu Phong, Quảng Trị - Chuẩn Úy Lê Đ́nh Lời
Người lính tiên
phuông
Anh hùng bất tử
40 Năm tỵ nạn... Nh́n lại
đoạn đường
Người
Pháo Thủ TQLC trong cuộc chiến 1972
Mùa
Football năm nay sẽ không c̣n...
Đoàn 76 tù binh
Những con
Quạ Đen trên nóc nhà xác
Mảnh đời tị nan tại Đức
Người lính già không bao giờ chết
Cơn mưa hạ Atlanta
2014
Cánh Đại Bàng c̣n lại
giữa vùng trời TQLC
Vui buồn đời
lính -T́nh đồng đội
Nghĩa cử cao quư
Rũ áo thênh thang
30-4 những
giờ phút sau cùng của một người Trung đội trưởng TQLC
Người Việt Viết
Tiếng Việt. "Người Giệc Giết" Tiếng Việt
Chỉ c̣n là kỷ niệm
Chuyện về
cột cờ đầu tiên tại Little Saigon
Nhớ Chú Cảo
Chúc mừng Trường Can
Chuyện ngày xưa…thật xưa
Viết cho con gái Cao
Xuân Huy
Những ngày vui ở
Nam Cali
Ḍng sông êm đềm
Điệp khúc buồn
Cháu Ông Nội, Tội
Bà Ngoại!
Nợ Mẹ hai tiếng
yêu thương
Nỗi buồn tháng Tư
Cuộc hội ngộ của Sĩ
Quan TQLC/VNCH và em bé gái mà Ông đă cứu 41 năm trước...
Những cái chết
thầm lặng
Dục Mỹ, ḷ luyện thép
Người hát rong
nhạc vàng
Khoá 22 và Lam Sơn 719 Hạ Lào
Nụ cười xinh
Những ngày xưa thân ái
Quê hương bỏ lại
Biển vẫn đợi chờ
Buồn vui Đại Hội 2012
tại Oregon
Kỷ Niệm Ngày QL.VNCH.
19/6 - Người lính Việt Nam Cộng Ḥa sau 37 năm nh́n lại...
Nỗi ḷng người
lính VNCH nhân ngày Chiến Sĩ Trận Vong
Khóc bạn
Người Lính TQLC bên
bờ Bến Hải
Ông Cháu tựa má đầu
Mùa xuân trên
đỉnh Torkham
Chiến thắng đầu Xuân
Một thời để yêu, một
thời để nhớ
Tuổi 70… Chán mớ đời!
Chút ân t́nh rất đỗi
mong manh
Người c̣n nhớ
hay người đă quên
Cao Xuân Huy -
Chuyện chưa ai kể
Nhớ về Cao Xuân Huy
“Tháng Ba găy súng”
Chút ánh nắng mặt trời trong mùa thu Oregon
Ḍng sông tuổi
nhỏ
Vui buồn đời
lính 1 -
2 - 3
- 4 -
5
Ḍng
thời gian và những âm giai của một người lính TQLC
Huyền
thoại chiến sĩ Mũ Xanh
Cuộc chiến
không dừng ở đây
Nỗi ḷng
biết ngỏ cùng ai?
Chiêu hồn Quái
Điễu
Thiên
hùng ca dựng một ngọn cờ
Thuận
An, hành quân triệt thoái
Thư t́nh viết muộn
Người lính miền Nam
Thăm lại Quảng
Trị – Khe Sanh & chiến sĩ vô danh
Hăy thắp cho
anh một ngọn đèn
Tôi đi lính...
Giờ phúc
sau cùng của người Trung Đội Trưởng
Đôi bờ chiến tuyến
Cuộc gặp gỡ kỳ diệu
Thoáng nhớ ngậm ngùi
Mối t́nh Sơn Khê
Hai anh em tên Cờ,
họ Việt Nam Cộng Ḥa
Hạt bụi vĩ đại
Thư Khu Bưu Chính (KBC)
Hai h́nh ảnh, một
cuộc đời
Vé Đây! Vé Đây!
Tháng
Ba buồn thiu, tháng Tư găy súng
Bà Mẹ
Quê
Ôm M60, M79 đánh ghen
Nghe Nhạc
Trang Thủy