Thơ

Trang thơ Nguyễn Minh Châu

Tuổi trẻ Việt Nam
Xuân nhớ đến Mẹ
Người Lính Già (Đại Bàng Tango)
Mùa Giáng Sinh xưa
Nhớ về chốn cũ
Nhớ nhà (Nhớ ngày ấy)
Saigon của tôi
Tình sen
Mãnh Hổ “Tây Đô”
Ký Ức khó quên (Ngày tàn cuộc chiến)
Người lính già (Cọp nhớ rừng)
Khi tôi chết (Tâm sự người lính già)
Tìm phương giác
Gục đầu xuống
Đêm trăng nhớ bạn
Người lính và nỗi nhớ
Hương xưa của tôi
Người lính VNCH
Huyền thoại mưa Sài Gòn
Vịt Tiềm
Thắp nhang cho bạn
Tấm thẻ bài
Thăng trầm
Hoa nước mắt
Khi tôi đi
Độc ẩm
Nhìn đất mẹ
Nợ núi sông đã trả, chỉ còn nợ em
Tận cùng nỗi nhớ
Một câu hỏi
Một thoáng suy tư
Mày hỏi tao
Bạc màu áo trận
Thơ - Đông Hương 1 - 2 - 3
Đồng đội
Quận Tư, xóm nhỏ
Người lính già (Cọp nhớ rừng)
Cảm xúc Tháng Tư Đen
Nhớ Bạn tuổi thơ
Tháng Tư hoài vọng
Nhớ Phá Tam Giang
Khi cha già cha sẽ về đâu??
Biển ấy, mùa này
Tháng Ba rồi ....
Một ngày và một đời TQLC
Buồn như một sớm trời không nắng
Huế xa rồi - Mai mốt về em nhé
Mê thư lính
Tình khúc cho một người
Nỗi nhớ buồn hiu
Dìu nhau đi cho hết....
Chùm thơ Đông Hương
Ta về
Ưu tư vận nước
Tưởng niệm 40 năm
Đêm ngủ tôi mơ
Tháng Tư lại đến nữa rồi
Cái chết của một tượng đá
Xuân Buồn
Anh sẽ đưa em về
Bức dư đồ
Tâm sự lính Mũ Xanh
Ngồi xuống đây
Hãy nhặt gìum cha
Xin giữ
Mây tháng Tư
Xuân xứ người
Lời cho này anh
Giấc mơ tương lai
Cô giáo Tịnh Như
Nhớ Cao Xuân Huy
Bông hồng Hậu Nghĩa
Anh đi...
Chiều trên quê nội
Nội tướng của tình thương
30 tháng 4 - Sống và Chết
Với MX Sóng Thần một thuở...
Tháng Tư đen
Tao nợ mầy...
Pho tượng người lính...
Đôi nạng gỗ...
Tôi nợ anh...
Chùm thơ Áo Trắng 
Nhớ một chiều Xuân
Thơ của Trần Khoa Danh
Tâm sự người Thương Binh
Nhà xưa đã khép

 

 

 

 

 

 


Viết cho con gái Cao Xuân Huy



Sáng nay chú đã nhận được chiếc T-Shirt màu olive với lối design mang thật nhiều gợi nhớ về bố cháu từ chú Trần Như Hùng bên kia bờ đại dương. Cám ơn cháu thật nhiều. Nhìn áo nhớ người, chú lại lan man nhớ “Vài mẩu chuyện” và “Tháng ba gãy súng” từ bố Huy của cháu.

Năm nay ĐH-TQLCVN đã đến với vùng đất ngày xưa khi bố cháu còn hiện hữu, nhưng chú đã không còn có cái may mắn thấy đôi tay của bố cháu vịn vào vai chú và vỗ nhè nhẹ, với nụ cười khinh bạc cố hữu và với những lời nói đùa thật vui, thật ý nhị cùng bạn bè. Nhìn những màu áo rằn lung linh dưới ánh đèn tối đêm Đại Hội, dường như chú đã thoáng thấy khuôn mặt bố cháu hiện về đâu đây để vui buồn cùng chú và bạn bè. Không hiểu bố cháu có vui? Riêng chú, thú thật với cháu nỗi buồn hình như càng lúc càng nhiều hơn, dày hơn trong hồn chú khi mỗi lần ĐH về!!!
Ở những lần ĐH chú đều cố kiếm tìm và mong bắt gặp lại những kỷ niệm ngày xưa ẩn hiện đâu đó trên những khuôn mặt bạn bè, chiến hữu. Kỷ niệm ngày chú mới lớn rồi khoác trên mình màu áo rằn sóng biển. Điều mà chú thật thích thú về bố cháu là bố cháu đã nói hộ cho những ý nghĩ của chú (cũng như cho hầu hết bạn bè) là chú và các bạn bè đã đến với màu áo bốn chữ như bầy sư tử lãng mạn, hoặc như những hiệp sĩ của thời trung cổ xa xưa, và đã mang những vui buồn, cay đắng, cũng như nhục nhằn và khổ đau theo vận nước trên những tháng năm tuổi trẻ của mình. Đối với chú và các bạn mình, màu áo, chiếc nón xanh và bốn chữ TQLC là cả một trời kỷ niệm của tuổi trẻ vì nó đã chứa đựng không biết bao nhiêu là ân tình của thời vẫy vùng ngang dọc mà bây giờ không còn tìm thấy sau những ngày dài đau thương đổ vỡ của đất nước chúng ta.

Và như thế đó, những anh em MX của chú, đã biết, và đã từng nói, chiếc mũ xanh trên đầu cũng như màu áo rằn ri các chú đã mặc thuở nào, là thuộc về binh chủng TQLCVN với niềm hãnh diện khôn cùng, và cũng vì thế, nó không phải là “Vật” mà là “Linh hồn”, là “Danh dự”. Nó phải đựợc đặt vào những vị trí trang trọng. Không ai được dùng để trang trí, quảng cáo , hay trang sức, kễ từ vị Tư lịnh đến người thấp nhất trong binh chủng. Nó là phần thân xác của các chú đã nằm xuống và là phần đời sống cuả các chú thời thanh xuân.

Đó là việc ít nhất các chú có thể làm…..nhưng ô hay tại sao chỉ còn có chút tình của màu áo rằn cho những ngày cuối đời mà các chú vẫn không gìn giữ nổi sao ?!

Sáng nay tình cờ chú đọc lại một bài viết của vợ MX Tài ở Wyoming trước ngày anh chị đi dự ĐH ở IOWA năm 2009. Chị đã kể rằng trước ngày đi dự ĐH anh đã nâng niu bộ quân phục rằn ri, chiếc nón xanh, và đôi giày trận như nâng niu “Người tình”….Theo chú biết anh Tài là một MX chưa đầy một tuổi lính trong đại gia đình MX mà anh đã yêu và trân trọng màu áo binh chủng như thế, làm chú cảm thấy xấu hổ vì đã từng có lần “cẩu thả” với “Người tình” của mình.

Thôi thì chú cũng xin được một lần viết lên, để nhỡ khi không còn thời gian, không còn cơ hội để nói, dù biết trong lòng mình rất đau…..có đúng như câu “Đời nhà binh như tình nhà thổ” mà người đời thường ví von?

Chút ân tình cũ của tháng ngày tuổi trẻ giữa lằn ranh sống chết, của tuổi thanh xuân khi còn chiếc nón xanh trên đầu cũng đang phai nhạt và chết dần theo tháng ngày qua…Nhưng buồn thay sự chết dần này lại do một số nguời trong các chú tạo ra khi sự thương yêu và vị tha đối với những người này là một xa xỉ phẩm. Cái tôi trong lòng họ còn lớn quá nên đôi khi nó che át đi chữ anh em. Họ cứ tìm quanh quẩn xem có ai đó để đổ lỗi cho nhau, rồi thỉnh thoảng dùng lại điệp khúc “Dậu đổ bìm bịp leo”..Chẳng lẽ câu nói ấy cũng sẽ phải dùng theo hệ thống quân giai…..?! Họ đã dùng nó nhiều hơn ĐB Mai Lệ Huyền dùng tiếng Đan Mạch!!!

Ôn lại những việc các chú đã làm thật sự cũng đã có nhiều việc khả dĩ thành công. Nhưng ngậm ngùi thay cái việc mà một số người trong các chú đã làm thành công nhất có lẽ là đã làm cho nhiều cánh chim bỏ bầy ra đi, và làm cho chiếc lọ quý đang từ từ rạn nứt. Hình như càng về già, con người càng ích kỷ và hèn đi, nhưng làm thế nào cho họ biết là chỉ nên hèn đến mức độ nào có thể chấp nhận….!!?

Mà hay nhỉ, tại sao chú lại viết lên những lời thật nhảm nhí, có thể làm không vừa lòng một ai đó (có thể có cả chú), viết mà chi khi biết chiếc lọ quý sẽ vỡ, biết rằng sẽ khó tìm lại cái tình 4 chữ như ngày nào! Khi biết thời gian sắp không còn ! hay là lòng mình vẫn còn nặng lòng với chiếc áo xanh, vẫn còn nợ với những người đã chết.

Nhưng….

Cũng như bố cháu, cùng một ý nghĩ như trên cho nên sau này chú đã cảm nhận bốn chữ TQLC nó không còn thuộc về bất cứ cá nhân nào trong binh chủng nữa. Nó không phải là một chiếc bình cổ dể vỡ mà nó là một vật linh thiêng, cao quý và vô hình, nó đã được đặt vào vị trí trang trọng nhất trong trái tim cuả bố cháu, của chú và của các anh chị em không phân biệt cấp bậc trong binh chủng này cháu ạ.

Thật là buồn cười cho chú, khi mà ngày xưa chú và bạn bè cứ sợ loài chuột cắn phá hoại chiếc bình cổ. Các chú đã cố gắng bảo vệ bằng cách có cái gì thì ném cái đấy để đuổi con chuột đi mà không nghĩ là chuột chạy đâu không thấy chỉ thấy bình vỡ tan tành. Nay khi hiểu được chiếc bình cổ đã có địa vị linh thiêng như thế, nên chú nghĩ dù loài chuột cứ cố tình gậm nhắm, hay cắn phá thì linh hồn chiếc bình cổ sẽ không hề bao giờ bị tổn hại vì nó chỉ có mặt và hiện hữu trong tim của những ai còn tha thiết tôn vinhvà yêu thương màu áo rằn này.

Bây giờ chú và các anh em của chú đã cảm nhận ra điều này. Và chiếc bình cổ này sẽ mãi mãi tồn tại trong lòng mỗi anh chị em cuả chú.

Chú còn nghĩ mai kia mốt nọ, tháng năm sẽ lần lượt mang các chú về gặp bố cháu ở cõi riêng lúc đó các chú sẽ có thể nhìn nhau cười hãnh diện là đã hết lòng gìn giữ cho nhau màu cờ, sắc áo trong tinh thần bảo vệ chiếc bình cổ thiêng liêng của TQLC đời đời.

Chúc cháu những ngày thật vui.

Chú Hùng/OR

 

 


Văn


Cách sử dụng "I" và"Y"...
Cải cách tiếng Việt
Dấu "hỏi & ngã" trong tiếng Việt
Luật dấu hỏi & ngã
Gạch nối trong tiếng Việt
Xưng hô tiếng Việt...


Cuộc trò chuyện bất ngờ
Thư Hậu phương
Nhắc chuyện xưa
Một chuyến đi Oklahoma 
Thăm lại “Mái Nhà” xưa
Hãy kể cho tôi nghe
Young Marines trong ngày Tưởng Niệm 30/04/17
Trận QT 72 của Lữ Đoàn 258 TQLC
Sớ Táo Quân TQLC - Đinh Dậu 2017
Đọc "Chặng Đường Nối Tiếp"
NT Nguyễn Thành Yên
NT Hoàng Lãm
Cái chào của Niên Trưởng
Chuyến tản thương cuối cùng
Tháng Ba chôn súng
Các NT TQLC
TQLC mà bà không biết sao?
Người Y-Tá chiến trường
Thôi ! Mình về Linh Xuân Thôn, đi em !
Một thời để nhớ
Tìm cha
Biệt đội Sóng Thần
Lão lượm “Ve Chai”
Trâu Điên Và Cố Vấn Mỹ... Muộn Vẫn Phải Nói...
Trâu Điên and Cố vấn Reunion 46 years later (1969-2015)
Trung đội 2 Tiểu Đoàn 7 TQLC và những ngày cuối cùng
Quận Trưởng Quận Triệu Phong, Quảng Trị - Chuẩn Úy Lê Đình Lời
Người lính tiên phuông
Anh hùng bất tử
40 Năm tỵ nạn... Nhìn lại đoạn đường
Người Pháo Thủ TQLC trong cuộc chiến 1972
Mùa Football năm nay sẽ không còn...
Đoàn 76 tù binh
Những con Quạ Đen trên nóc nhà xác
Mảnh đời tị nan tại Đức
Người lính già không bao giờ chết
Cơn mưa hạ Atlanta 2014
Cánh Đại Bàng còn lại giữa vùng trời TQLC
Vui buồn đời lính -Tình đồng đội
Nghĩa cử cao quý
Rũ áo thênh thang
30-4 những giờ phút sau cùng của một người Trung đội trưởng TQLC
Người Việt Viết Tiếng Việt. "Người Giệc Giết" Tiếng Việt
Chỉ còn là kỷ niệm
Chuyện về cột cờ đầu tiên tại Little Saigon
Nhớ Chú Cảo
Chúc mừng Trường Can
Chuyện ngày xưa…thật xưa
Viết cho con gái Cao Xuân Huy
Những ngày vui ở Nam Cali
Dòng sông êm đềm
Điệp khúc buồn
Cháu Ông Nội, Tội Bà Ngoại!
Nợ Mẹ hai tiếng yêu thương
Nỗi buồn tháng Tư
Cuộc hội ngộ của Sĩ Quan TQLC/VNCH  và em bé gái mà Ông đã cứu 41 năm trước...
Những cái chết thầm lặng
Dục Mỹ, lò luyện thép
Người hát rong nhạc vàng
Khoá 22 và Lam Sơn 719 Hạ Lào
Nụ cười xinh
Những ngày xưa thân ái
Quê hương bỏ lại
Biển vẫn đợi chờ
Buồn vui Đại Hội 2012 tại Oregon
Kỷ Niệm Ngày QL.VNCH. 19/6 - Người lính Việt Nam Cộng Hòa sau 37 năm nhìn lại...
Nỗi lòng người lính VNCH nhân ngày Chiến Sĩ Trận Vong
Khóc bạn
Người Lính TQLC bên bờ Bến Hải
Ông Cháu tựa má đầu
Mùa xuân trên đỉnh Torkham
Chiến thắng đầu Xuân
Một thời để yêu, một thời để nhớ
Tuổi 70… Chán mớ đời!
Chút ân tình rất đỗi mong manh
Người còn nhớ hay người đã quên
Cao Xuân Huy - Chuyện chưa ai kể
Nhớ về Cao Xuân Huy “Tháng Ba gãy súng”
Chút ánh nắng mặt trời trong mùa thu Oregon
Dòng sông tuổi nhỏ
Vui buồn đời lính 1 - 2 - 3 - 4 - 5
Dòng thời gian và những âm giai của một người lính TQLC
Huyền thoại chiến sĩ Mũ Xanh
Cuộc chiến không dừng ở đây
Nỗi lòng biết ngỏ cùng ai?
Chiêu hồn Quái Điễu
Thiên hùng ca dựng một ngọn cờ
Thuận An, hành quân triệt thoái
Thư tình viết muộn
Người lính miền Nam
Thăm lại Quảng Trị – Khe Sanh & chiến sĩ vô danh
Hãy thắp cho anh một ngọn đèn
Tôi đi lính...
Giờ phúc sau cùng của người Trung Đội Trưởng
Đôi bờ chiến tuyến
Cuộc gặp gỡ kỳ diệu
Thoáng nhớ ngậm ngùi
Mối tình Sơn Khê
Hai anh em tên Cờ, họ Việt Nam Cộng Hòa
Hạt bụi vĩ đại
Thư Khu Bưu Chính (KBC)
Hai hình ảnh, một cuộc đời
Vé Đây! Vé Đây!
Tháng Ba buồn thiu, tháng Tư gãy súng
Bà Mẹ Quê
Ôm M60, M79 đánh ghen
Nghe Nhạc Trang Thủy