Tuổi trẻ Việt Nam
Xuân nhớ đến Mẹ
Người Lính Già (Đại
Bàng Tango)
Mùa Giáng Sinh xưa
Nhớ về chốn cũ
Nhớ nhà (Nhớ ngày ấy)
Saigon của tôi
T́nh sen
Mănh Hổ “Tây Đô”
Kư Ức khó quên
(Ngày tàn cuộc chiến)
Người lính già (Cọp
nhớ rừng)
Khi tôi chết
(Tâm sự người lính già)
T́m phương giác
Gục đầu xuống
Đêm trăng nhớ
bạn
Người lính và
nỗi nhớ
Hương xưa của
tôi
Người lính VNCH
Huyền thoại mưa Sài G̣n
Vịt Tiềm
Thắp nhang cho
bạn
Tấm thẻ bài
Thăng trầm
Hoa nước mắt
Khi tôi đi
Độc ẩm
Nh́n đất mẹ
Nợ núi sông đă trả, chỉ c̣n nợ em
Tận cùng nỗi nhớ
Một câu hỏi
Một thoáng suy
tư
Mày hỏi tao
Bạc màu áo trận
Thơ - Đông Hương
1 - 2 -
3
Đồng đội
Quận Tư, xóm nhỏ
Người lính già (Cọp
nhớ rừng)
Cảm xúc Tháng
Tư Đen
Nhớ Bạn tuổi thơ
Tháng Tư
hoài vọng
Nhớ Phá Tam
Giang
Khi cha già
cha sẽ về đâu??
Biển ấy, mùa này
Tháng Ba rồi ....
Một ngày và
một đời TQLC
Buồn như một sớm trời không nắng
Huế xa
rồi - Mai mốt về em nhé
Mê thư lính
T́nh khúc
cho một người
Nỗi nhớ buồn hiu
D́u nhau đi cho hết....
Chùm thơ Đông
Hương
Ta về
Ưu tư vận nước
Tưởng niệm 40 năm
Đêm ngủ tôi mơ
Tháng Tư
lại đến nữa rồi
Cái chết của một
tượng đá
Xuân Buồn
Anh sẽ đưa em về
Bức dư đồ
Tâm sự lính Mũ
Xanh
Ngồi xuống đây
Hăy nhặt ǵum
cha
Xin giữ
Mây tháng Tư
Xuân xứ người
Lời cho này anh
Giấc mơ tương
lai
Cô giáo Tịnh Như
Nhớ Cao Xuân Huy
Bông hồng Hậu
Nghĩa
Anh đi...
Chiều trên quê nội
Nội tướng của t́nh
thương
30 tháng 4 - Sống và Chết
Với MX Sóng Thần một
thuở...
Tháng Tư đen
Tao nợ mầy...
Pho tượng người
lính...
Đôi nạng gỗ...
Tôi nợ anh...
Chùm thơ Áo Trắng
Nhớ một chiều Xuân
Thơ của Trần Khoa Danh
Tâm sự người Thương Binh
Nhà xưa đă khép
Kịch bản tṛ chơi chiến tranh đă đến hồi kết
thúc. Những kẻ bày tṛ chơi đă ngoảnh mặt ra đi, để mặc cho miền Nam
tự lo liệu về một cuộc chiến không thể giải quyết nổi Kế hoạch Việt
Nam hoá chiến tranh chỉ là một bản án tử h́nh được dành cho miền Nam
VN không hơn không kém trước sự xăm lăng của miền Bắc CS được yểm
trợ dồi dào và mạnh mẽ bởi hai tên đàn anh khổng lồ Nga Tàu.
Các chiến sĩ Quân Lực VNCH trong giờ phút cuối vẫn tiếp tục ôm súng,
quyết giữ vững trận địa. Trong thâm tâm họ luôn cho rằng họ có nhiệm
vụ, trách nhiệm phải chiến đấu cho đến cùng để giữ miền Nam thân
yêu. Mơ ước của họ rất b́nh thường, họ chỉ mong sao một ngày mai có
được thanh b́nh để về thăm mẹ, thăm em, ngày ngày chăm lo mănh vườn,
nương khoai, ruộng lúa.
Lệnh trên ban xuống bằng bất cứ giá nào cũng phải
giữ vững vùng đất c̣n lại. Phải chăng cấp trên đă biết được những
điều bất hạnh sẽ xảy ra cho đất nước, một đất nước đang bị bỏ rơi
không thương tiếc? Chỉ đáng thương và thiệt tḥi cho những người
lính đă hiến cả quăng đời thanh xuân, đóng góp thân xác ḿnh cho
cuộc chiến. Họ vẫn cố gắng trong tuyệt vọng để làm chậm bước tiến
của quân thù, giữ ǵn từng phần đất c̣n lại.. Sự bỏ rơi Vùng 2 rồi
Vùng 1 và bây giờ sắp sửa đến Vùng 3, đă làm cho họ cảm thấy xót xa,
đau đớn.
Đơn vị anh được điều động đóng những chốt quan trọng hầu ngăn chặn
cọng quân tiến vào Sàig̣n từ phía Đông Biên Ḥa. Cuộc di tản chiến
thuật từ vùng địa đầu giới tuyến đă có phần nào làm cho họ mệt mỏi,
hoang mang, tinh thần dao động. Tuy nhiên, là những chiến sĩ đă từng
phục vụ trong một Binh chủng kiêu hùng, họ luôn nêu cao tinh thần kỷ
luật và không hề nao núng trước kẻ thù. Quân số bổ sung cho đơn vị
anh có nhiều tân binh chưa một lần xung trận, đối diện với cộng quân
phương Bắc. Họ c̣n ngơ ngác trước sự thật, trước ván bài chính trị
lừa bịp của người lănh đạo đất nước và kẻ cả đồng minh. Hơn bao giờ
hết, anh cảm thấy thương đồng đội dưới quyền ḿnh. Những người tiểu
đội trưởng vẫn đôn đốc anh em trong công tác pḥng thủ, chiến đấu,
dặn ḍ anh em những điều cần làm khi trường hợp bất trắc xảy ra. Họ
thật sự chẳng biết được ǵ đang diễn ra trên cấp Quốc gia. Chính anh
cũng vậy; có một vài điều anh hiểu được nhưng không thể chia sẻ cùng
thuộc cấp v́ e sẽ làm họ nản ḷng.
Anh đă từng tham dự nhũng trận đánh khốc liệt,
màu áo rằn ri sóng biển đă bạc màu khói súng. Giờ đây, ngồi một ḿnh
châm điếu thuốc cuối cùng c̣n lại, nh́n bâng quơ, ḷng cảm thấy
thương xót cho bao nhiêu đồng đội đă mất đi và những ai c̣n lại vẫn
tiếp tục ôm chặt tay súng chờ đợi quân thù. Anh chợt cười khẻ với vẽ
đầy cương quyết.” Chết là cùng “. Trong cơn miên man suy nghĩ, anh
cho rằng cái chết ví như một giấc ngủ dài, một chuyến đi xa miên
viễn, chỉ có khác lần nầy sẽ là chuyến đi đơn độc, không c̣n ai theo
anh…Anh chợt nghiến răng “ Phải ngăn chặn bầy quỷ đỏ “; nhưng rồi
lại tự hỏi “ Bằng cách nào đây khi quân thù đang tràn về như thác
lũ, nếu không phải là hy sinh thêm bao nhiêu mạng sống của đồng đội
trong giờ phút nhịp tim của miền Nam đang yếu dần trong cơn hấp hối
“. Anh không tin sẽ có một giải pháp chính trị nào khả thi trong
tương lai v́ Cọng sản không bao giờ ngồi lại bàn hội nghị khi họ
đang trong thế thắng. Rồi anh lắc đầu tự nhủ “ Không thể làm vậy
được, phải cứu lấy anh em, họ phải sống v́ vợ con gia đ́nh họ đang
ngày đêm mong chờ họ lành lặn trở về khi chiến tranh kết thúc “. Ư
nghĩ nầy khiến anh thấy t́nh cảm ḿnh như đă lấn lướt phần nào trách
nhiệm của một quân nhân thuần túy.
Anh cho anh em kiểm tra đạn dược súng ống rồi liên lạc với cấp chi
huy để xin lệnh. Nhưng tiếng trả lời trong máy làm anh lo lắng: “
Hăy giữ vững vị trí “!?. Bây giờ trung đội anh đang nằm trong rừng
sâu, nếu rút ra Quốc Lộ th́ cũng cần phải nhiều tiếng đồng hồ. Địch
đang tiến sát vế hướng Biên Ḥa; lực lượng địch quá đông có cả chiến
xa dẫn đường. Nếu để địch phát hiện, trung đội của anh sẽ bị tiêu
diệt ngay. Cứ để địch di chuyển qua rồi hạ hồi phân giải. Anh liên
lạc về đại đội lần nữa để báo cáo t́nh h́nh, nhưng không c̣n ai trả
lời trên máy. Anh bàn với anh em trong trung đội cần phải b́nh tỉnh,
giờ phút nầy không c̣n ai yểm trợ nếu họ chạm địch, họ phải tự lực
cánh sinh. Đạn dược và súng ống cá nhân chỉ đủ để dẹp những chốt lẻ
tẻ của địch để mở đường ra khu vực tập trung khi t́nh h́nh bắt buộc.
Anh cảm thấy buồn man mác, giờ đây không c̣n được yểm trợ dồi dào
như trước từ hỏa lực pháo binh đến đạn dược, vũ khí v..v..Trước đây
Binh chủng anh được coi như một đại đơn vị thiện chiến có quân số
đông nhất, vũ khí, hoả lực mạnh mẻ nhất và nhờ đó lúc nào cũng ở vào
thế thượng phong trước kẻ địch. Tinh thần chiến sĩ lúc nào cũng lên
cao và họ luôn tự hào với chiến phục rằn ri mà họ đang khoác trên
người. Những trận đánh lừng danh đă đi vào huyền sử mà anh cùng đơn
vị đă được danh dự đóng góp công lao, tất nhiên cũng phải đánh đổi
bằng bao nhiêu xương máu của đồng đội.
Để chọn một giải pháp tương đối hoàn hảo, anh phải mất một đêm dài
trằn trọc không ngủ. Anh có trách nhiệm hướng dẫn anh em về đến điểm
tập trung rồi từ đó sẽ tùy t́nh h́nh mà bàn cách sẽ phải làm ǵ kế
tiếp, nếu như không gặp lại đại đội. Trời vừa hừng sáng, anh đánh
thức trung đội và ra lệnh “ cuốn gói “ để di chuyển về hướng Long
B́nh. Tiếng súng đă thưa thớt dần ngoài hướng Quốc Lộ 1, h́nh như
không c̣n cuộc đụng độ nào đang xảy ra. Hay quân ta đă rút đi rồi
chăng? Anh thấy vô cùng lo lắng. Chặng đường di chuyển rất chông
gai, phải tránh các đường ṃn v́ sợ địch đang di chuyển trên đó,
phải khai phá rừng để dọn lối đi. Cuối cùng trung đội cũng may mắn
t́m về đến đại đội. Anh gặp lại đại đội trưởng để báo cáo t́nh h́nh
đă qua.
Anh tưởng sẽ được đại đội trưởng hỏi han an ủi về việc trung đội “
bị bỏ rơi “ trong rừng. Nhưng anh lại bị “lên lớp”, trách móc với lư
do tự ư rời bỏ vị trí khi chưa có lệnh thượng cấp và c̣n bị dọa sẽ
áp dụng biện pháp kỷ luật đối với anh. Anh cảm thấy đau ḷng và giờ
đây mới thấm thía đời lính. Nhưng rồi anh tự nghĩ : có thể đây chỉ
là cách phản ứng tự nhiên, thông thường cần được áp dụng của bất cứ
một cấp chỉ huy nào trước những trường hợp như thế, nhất là khi t́nh
h́nh nghiêm trọng như lúc nầy.
Theo lệnh cấp trên các đơn vị phải tập trung về Căn cứ Sóng Thần,
hậu cứ của sư đoàn TQLC, để chờ lệnh mới. Anh hơi ngỡ ngàng: tại sao
lại về hậu cứ trong khi địch sắp sửa chiếm Biên Hoà? Thật là khó
hiểu! Khi về đến Căn cứ Sóng Thần th́ tin như sét đánh ngang đầu
được ban ra từ vị Tổng thống vừa mới nhậm chức cách đây mấy hôm: các
đơn vị QLVNCH hăy ở tại chỗ, tránh nổ súng, chờ lực lượng “Giải
phóng” đến bàn giao..Thế là đầu hàng rồi chứ c̣n ǵ ?! Anh thấy bàng
hoàng như vừa tỉnh cơn mơ, mọi người chung quanh anh h́nh như cũng
có cùng trạng thái đó. Một vài cấp chỉ huy tuy không khóc, nhưng đôi
mắt đỏ hoe buồn bă pha chút nỗi bực tức lẫn căm hờn. Anh về lại
trung đội để nh́n thấy anh em ngơ ngác trước lệnh đầu hàng nhục nhă
nầy. Rồi chỉ thị cấp trên cho anh em giá súng vào kho, sau đó có thể
trở về với gia đ́nh. Chiến tranh đă đến hồi kết thúc. Trong một
khoảnh khắc anh cảm thấy cô độc, đi t́m men rượu cho thật say để
quên đời, mặc cho số phận có ra sao…Địch tràn đến bao vây ở phía
ngoài, bọn du kích nằm vùng cũng có mặt với những tiếng hô vang “
hàng sống chống chết “. Anh rút chốt lựu đạn, tay run run, mắt hướng
về sân cờ đơn vị như để ôn lại thật nhanh những kỷ niệm nào đó, có
thể những h́nh ảnh tuyệt đẹp, oai hùng của những chiến sĩ mũ xanh
trong các lần tập hợp chào cờ hay nghe nhật lệnh của đơn vị sau
những chuyến hành quân dài xa hậu cứ. Những ngón tay anh từ từ buông
lơi trái lựu đạn, cảm giác hầu như tê liệt, sự sợ hăi đă làm cho anh
không c̣n ư chí đối diện với cái chết sắp đến. Trái lựu đạn rơi
xuống nền xi măng lăn lóc, gây ra những tiếng lộc cộc khô khan rợn
người. Anh gục đầu trong tư thế buông xuôi, đôi mắt nhắm lại như chờ
đợi nơi Thượng đế sẽ lựa cho ḿnh con đường sống hay chết. Một tiếng
nổ chát chúa vang lên, anh rùng ḿnh… nhưng rồi anh cảm thấy tiếng
nổ không xuất phát ngay chỗ anh ngồi như mong đợi, mà từ phía bên
ngoài cửa sổ. Một bàn tay đặt trên vai anh, lắc nhẹ vài cái như động
tác đánh thức một người đang trong cơn mê. Một giọng nói vừa ôn tồn
vừa an ủi “ Sao lại có hành động nông nổi như thế? Hăy sống để về
với gia đ́nh chứ!.” Anh trở về với thực tại, mở mắt ra để chợt thấy
vị đại đội trưởng đang đứng nh́n anh với vẽ thương hại nhưng không
kém phần nghiêm nghị. Anh hiểu ngay chính ông ấy trong lúc đi kiểm
soát các pḥng ngủ binh sĩ lần cuối, đă nh́n thấy sự việc và kịp
thời chụp trái lựu đạn ném ra ngoài cửa sổ để cứu anh…Anh không biết
nên oán trách hay cám ơn ông ta. Nhưng có điều anh nhận thức ra rằng
nếu vị đại đội trưởng đôi lúc rầy la khiển trách đơn vị, th́ chẳng
qua là muốn cho đơn vị chu toàn nhiệm vụ một các hoàn hảo mà thôi,
nhất là vào những giờ phút nghiêm trọng; và đó cũng là trách nhiệm
của ông ta. Trong thâm tâm ông lúc nào cũng thương mến anh em thuộc
cấp của ḿnh…
Sau ba mươi tháng tư, anh đă trải qua những chuỗi ngày dài trong
kiếp tù đày tủi nhục cùng với bao đồng đội trong đó có nhiều vị chỉ
huy cao cấp trong sư đoàn mà anh từng biết hay phục vụ dưới quyền.
Anh càng thấy cảm phục và kính mến họ nhiều hơn. Chính cái số lượng
nhiều vị chỉ huy cao cấp đă chịu chung cảnh ngộ như anh đă làm cho
anh thêm phần hănh diện. Trước cái tang chung của đất nước, anh
không hề một lần trách ai mà chỉ buồn ḷng khi không thể làm ǵ hơn
để tiếp tục bảo vệ đồng bào. Người dân miền Nam luôn tin tưởng cũng
như đánh giá cao khả năng và sự hy sinh cao cả của các chiến sĩ
QLVNCH cho đến giớ phút cuối; và v́ thế, dù muốn hay không, anh vẫn
cho ḿnh c̣n mang món nợ tinh thần khó trả nổi đối với dân tộc.
Trước các thế lực chính trị quốc tế, sự thiếu liêm sĩ của một đồng
minh tưởng chừng như “ cật ruột “, miền Nam sớm muộn cũng sẽ không
sao tránh khỏi sự sụp đổ tất nhiên. Tuy là một cấp chỉ huy của đơn
vị nhỏ, trách nhiệm cũng tương đối ít, nhưng anh luôn cảm thấy có
được niềm an ủi lớn lao v́ đă giữ được sự “ thủy chung “ đối với anh
em đồng đội cho đến giờ phút cuối; cũng thế, anh không bao giờ để
mất đi danh dự và niềm hănh diện của một Thủy Quân Lục Chiến Việt
Nam Cọng Ḥa.
Khải Huỳnh
Cách sử dụng "I"
và"Y"...
Cải cách tiếng Việt
Dấu "hỏi
& ngă" trong
tiếng Việt
Luật dấu hỏi & ngă
Gạch nối trong
tiếng Việt
Xưng hô tiếng
Việt...
Cuộc tṛ
chuyện bất ngờ
Thư Hậu phương
Nhắc chuyện xưa
Một chuyến đi Oklahoma
Thăm lại
“Mái Nhà” xưa
Hăy kể cho tôi
nghe
Young Marines trong ngày Tưởng Niệm 30/04/17
Trận QT 72 của Lữ Đoàn 258 TQLC
Sớ Táo Quân
TQLC - Đinh Dậu 2017
Đọc "Chặng Đường Nối Tiếp"
NT Nguyễn
Thành Yên
NT Hoàng Lăm
Cái chào của Niên
Trưởng
Chuyến
tản
thương cuối cùng
Tháng Ba chôn súng
Các NT TQLC
TQLC mà bà
không biết sao?
Người
Y-Tá chiến trường
Thôi ! Ḿnh
về Linh Xuân Thôn, đi em !
Một thời để nhớ
T́m cha
Biệt đội Sóng Thần
Lăo lượm “Ve Chai”
Trâu Điên Và Cố Vấn
Mỹ... Muộn Vẫn Phải Nói...
Trâu
Điên and Cố vấn Reunion 46 years later (1969-2015)
Trung đội 2 Tiểu Đoàn 7 TQLC và những ngày cuối cùng
Quận
Trưởng Quận Triệu Phong, Quảng Trị - Chuẩn Úy Lê Đ́nh Lời
Người lính tiên
phuông
Anh hùng bất tử
40 Năm tỵ nạn... Nh́n lại
đoạn đường
Người
Pháo Thủ TQLC trong cuộc chiến 1972
Mùa
Football năm nay sẽ không c̣n...
Đoàn 76 tù binh
Những con
Quạ Đen trên nóc nhà xác
Mảnh đời tị nan tại Đức
Người lính già không bao giờ chết
Cơn mưa hạ Atlanta
2014
Cánh Đại Bàng c̣n lại
giữa vùng trời TQLC
Vui buồn đời
lính -T́nh đồng đội
Nghĩa cử cao quư
Rũ áo thênh thang
30-4 những
giờ phút sau cùng của một người Trung đội trưởng TQLC
Người Việt Viết
Tiếng Việt. "Người Giệc Giết" Tiếng Việt
Chỉ c̣n là kỷ niệm
Chuyện về
cột cờ đầu tiên tại Little Saigon
Nhớ Chú Cảo
Chúc mừng Trường Can
Chuyện ngày xưa…thật xưa
Viết cho con gái Cao
Xuân Huy
Những ngày vui ở
Nam Cali
Ḍng sông êm đềm
Điệp khúc buồn
Cháu Ông Nội, Tội
Bà Ngoại!
Nợ Mẹ hai tiếng
yêu thương
Nỗi buồn tháng Tư
Cuộc hội ngộ của Sĩ
Quan TQLC/VNCH và em bé gái mà Ông đă cứu 41 năm trước...
Những cái chết
thầm lặng
Dục Mỹ, ḷ luyện thép
Người hát rong
nhạc vàng
Khoá 22 và Lam Sơn 719 Hạ Lào
Nụ cười xinh
Những ngày xưa thân ái
Quê hương bỏ lại
Biển vẫn đợi chờ
Buồn vui Đại Hội 2012
tại Oregon
Kỷ Niệm Ngày QL.VNCH.
19/6 - Người lính Việt Nam Cộng Ḥa sau 37 năm nh́n lại...
Nỗi ḷng người
lính VNCH nhân ngày Chiến Sĩ Trận Vong
Khóc bạn
Người Lính TQLC bên
bờ Bến Hải
Ông Cháu tựa má đầu
Mùa xuân trên
đỉnh Torkham
Chiến thắng đầu Xuân
Một thời để yêu, một
thời để nhớ
Tuổi 70… Chán mớ đời!
Chút ân t́nh rất đỗi
mong manh
Người c̣n nhớ
hay người đă quên
Cao Xuân Huy -
Chuyện chưa ai kể
Nhớ về Cao Xuân Huy
“Tháng Ba găy súng”
Chút ánh nắng mặt trời trong mùa thu Oregon
Ḍng sông tuổi
nhỏ
Vui buồn đời
lính 1 -
2 - 3
- 4 -
5
Ḍng
thời gian và những âm giai của một người lính TQLC
Huyền
thoại chiến sĩ Mũ Xanh
Cuộc chiến
không dừng ở đây
Nỗi ḷng
biết ngỏ cùng ai?
Chiêu hồn Quái
Điễu
Thiên
hùng ca dựng một ngọn cờ
Thuận
An, hành quân triệt thoái
Thư t́nh viết muộn
Người lính miền Nam
Thăm lại Quảng
Trị – Khe Sanh & chiến sĩ vô danh
Hăy thắp cho
anh một ngọn đèn
Tôi đi lính...
Giờ phúc
sau cùng của người Trung Đội Trưởng
Đôi bờ chiến tuyến
Cuộc gặp gỡ kỳ diệu
Thoáng nhớ ngậm ngùi
Mối t́nh Sơn Khê
Hai anh em tên Cờ,
họ Việt Nam Cộng Ḥa
Hạt bụi vĩ đại
Thư Khu Bưu Chính (KBC)
Hai h́nh ảnh, một
cuộc đời
Vé Đây! Vé Đây!
Tháng
Ba buồn thiu, tháng Tư găy súng
Bà Mẹ
Quê
Ôm M60, M79 đánh ghen
Nghe Nhạc
Trang Thủy