Vĩnh Biệt anh Năm Nguyễn Văn Thế

• Thương kính tặng Phu Nhân Bác Sĩ Nguyễn Văn Thế
• và các cháu Hương Lan, Văn Thanh, Hồng Đào.

Mũ Xanh Phạm Văn B́nh

Vẫn biết lời Chúa đă dạy trong kinh thánh: “Các con là cát bụi, rồi sẽ trở về với cát bụi”…
Vĩnh biệt anh Năm Nguyễn Văn Thế!
Đêm đến viếng anh lần cuối, trời bỗng đỗ cơn mưa. Trong tiếng mưa đêm như văng vẵng lời ai hát:
“Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để một mai vươn h́nh hài lớn dậy
Xin úp mặt bùi ngùi
Tiếng động nào gỏ nhịp không nguôi” (Cát Bụi. Trịnh Công Sơn)

Tiếng Động nào?
Ôi đau đớn, xót thương. V́ đó là tiếng búa nện đinh trên nắp quan tài của anh,=.
Anh Năm Nguyễn Văn Thế,
Đêm nay cô đơn ngồi một ḿnh trong căn pḥng hoang lạnh như nhà mồ.
Em, một cọp biển đàn em thao thức nhớ anh, không tài nào ngủ được.
Ly bia vẫn c̣n đầy sủi bọt, như những bong bóng đủ màu trong mặt kính vạn hoa.
Em nhẹ tay xoay nhẹ ly bia một ṿng.
Ngược ḍng thời gian để nhớ lần đầu tiên gặp anh. Trước thềm nhà trong cư xá Nguyễn Văn Nho.
Dưới bệnh viện Lê Hữu Sanh. Hay bệnh viện Dă Chiến Hương Điền, Khe Sanh, Lao Bảo. Dạo Sư Đoàn TQLC tham gia cuộc hành quân sang Hạ Lào, Lam Sơn 719. Hay mùa hè đỏ lửa 1972, khi con cọp dữ Đồ Sơn đă sấm sét đánh tan 2 Trung Đoàn CSBV trong thành phố Quảng Trị, và dựng ngọn cờ vàng trên cổ thành Đinh Công Tráng, làm bạt vía quân thù và nâng cao màu cờ sắc áo “Binh Chủng TQLC”. Mạnh Như Sóng Thần.

Ôi tưởng chừng như mới hôm qua.
Bao giờ gặp anh cũng với khuôn mặt chữ điền đẹp trai, cặp kính cận và nụ cười hiền hậu luôn nở trên môi. Khuôn mặt anh với nụ cười nồng ấm khiến những chiến sĩ Mũ Xanh thêm vững tin khi xông pha trên tuyến đầu lửa đạn và anh em thương binh cọp biển cảm thấy ấm áp, vơi bớt đớn đau v́ biết luôn có anh, người Bác Sĩ đầu đàn của Tiểu Đoàn Quân Y / TQLC. Đă làm đúng chức năng, giử trọn lời thề “Lương Y Như Mẹ Hiền”.
Chung quanh anh là những Bác Sĩ tay nghề cao, tràn đầy nhiệt huyết như các Bác Sĩ Trần Mạnh Tường, Trần Xuân Dũng, Nguyễn Văn Dơng, Huỳnh Văn Chĩnh, Trương Minh Cường, Phạm Vũ Bằng…

Và những ngày phép ngắn ngủi, khi anh tạm rời vùng lửa đạn, trở về thăm gia đ́nh.
Hoàng hôn nhạt nắng trên ḍng kinh nước den Thị Nghè,
Anh dứng cạnh người vợ hiền, chị Thế, xinh đẹp và dịu dàng như một nữ tu.
Một tay anh dắt cháu Thanh, một tay bế bé Đào, vẫn c̣n thiếu một cháu?
Có đây rồi! Con gái đầu ḷng Nguyễn Hương Lan, vừa tan trường về, trên xe bước xuống.
Ôm chầm lấy anh mừng rỡ “Ba, Ba mới về”.
Mái tóc thề bay bay xinh xắn, chiếc chemise trắng, chiếc jupe xếp màu xanh đậm, y phuc của nữ sinh trường Couvent des oiseaux, xứ hoa đào Đà Lạt.

Hôm cùng với Viễn Thám B Hoàng Đức Hiền đến thăm anh ở bệnh viện, định hỏi anh vài câu rồi giă từ v́ sợ anh mệt, nhưng anh bảo hai em ngồi xuống.
Rồi anh kể về trách vụ nặng nề của các Bác Sĩ TQLC, khi Sư Đoàn có đến mười hai ngàn chiến sĩ cọp biển, quanh năm hành quân và toàn đụng những trận lớn.
Anh kể về những kỷ niệm buồn vui, vui khi cứu sống được những mạng người, buồn khi phải cắt tay, cưa chân của những chiến sĩ trẻ, cuộc đời đang phơi phới như một cánh hoa.

Thôi rồi, tiếng kèn truy điệu của nhạc sĩ Phan Diệu, một cựu thành viên của Ban Nhạc Sóng Thần, đă ai oán cất lên.
“Tọ ti tè…. Tọ ti tè”

“Tội chưa tề, tội chưa tề
Tiễn anh cọp biển đầm đ́a lệ rơi”

Thôi anh hăy thanh thản ra đi, hàng ngàn hoa hồng đă tiếc thương ném xuống.
“Bao nhiêu năm làm kiếp con người.
Chợt một chiều tóc trắng như vôi.
Lá úa trên cao rụng rời.
Cho trăm năm vào chết một ngày.” (Cát Bụi _ Trịnh Công Sơn)

Vĩnh biệt anh, anh Năm Nguyễn Văn Thế.
Chúa ở cùng anh và anh luôn ở cùng anh chị em.
Amen.

Mũ Xanh Phạm Văn B́nh