2010 - Iowa Có Ǵ Lạ…. Lắm!

GĐ Nguyễn Tấn Tài

Theo lời đề nghị của anh Nguyện IA, anh bảo tôi: “Kỳ này chị nhớ viết bài IA có ǵ lạ không em”, tôi ngẩm nghĩ, không được v́ làm sao dám múa ŕu qua mắt thợ của các anh Thụy, IA; anh Phước. MI; anh Tấn IN, anh Thụy Tiểu Cần IN. Hơn nữa anh Hùng OR sẽ kiện chúng tôi sạt nghiệp v́ dám cả gan ăn cắp tựa đề của anh. Nhưng tôi biết chắc là anh Hùng cũng đang muốn biết kỳ này sinh nhật binh chủng IA có ǵ lạ hơn kỳ đại hội năm ngoái, phải không anh? V́ thế nên tôi “đành” phải sửa lại tựa đề của anh cho khác một tí xíu. Thông cảm nghe anh Hùng.

Chuyện lạ, nhiều lắm, nhưng có một chuyện rất lạ đối với tôi. Trước khi kể “chuyện lạ” này, xin cho phép tôi kể chuyện “không lạ” trước nhé.
Cũng vẫn cái tật lẩm cẩm của ông chồng tôi là “cách ly” bộ đồ TQLC và đôi giày của anh khỏi va-li của chúng tôi. Địa điểm hội ngộ cũng ở chỗ cũ tại nhà anh chị Giêng. Vẫn những khuôn mặt thân thương, hiếu khách, hy sinh của các gia đ́nh anh chị tại IA. T́nh thương của các anh; đặc biệt là gia đ́nh anh Thụy, IA; dành cho chúng tôi vẫn không thay đổỉ. Anh chị Thụy săn sóc chúng tôi như người trong nhà. Anh lo lắng cho chúng tôi từ lúc khởi hành cho đến lúc về tới nhà. Khách sạn năm sao của các anh chị vẫn mở rộng cánh cửa để đón tiếp chúng tôi từ phương xa. Thức ăn cũng hấp dẫn chẳng khác ǵ năm trước; ngoài các món ăn mới như bánh cuốn, bánh ít trần, bánh bột lọc, xôi ṿ, cà ri, ḅ kho, thịt xỏ cây nướng, tôm chiên ḍn; tôi thấy vẫn có món cánh gà nướng, thịt ḅ cuốn lá lốt, cơm chiên, bánh ḿ thịt nguội. Nhắc tới đây bỗng dưng tôi nuốt nước bọt v́ thức ăn ngon quá ai mà hổng thèm! Rượu, bia th́ khỏi phải nhắc tới; các anh uống nhiều ít thế nào mà qua sáng hôm sau các anh thấy bia, rượu là ai cũng la hoảng v́ sợ. Những tiếng cười của các anh vẫn ḍn tan như ngày nào. Chị em chúng tôi vẫn quây quần, tụ tập trao đổi công thức nấu ăn. Kỳ này tôi học được cách nấu ḅ kho, cách kho cá không bị mềm, và cách cuốn lá lốt của anh Trực, IL, cách làm bánh cam của chị Lạc, IL. Buổi lễ chào quốc kỳ vẫn trịnh trọng trang nghiêm, chỉ khác là….anh Cang đă khóc.

Trước đây tôi nghĩ nhưng người lính TQLC họ là những người đă từng chứng kiến cảnh chết chóc như cơm bữa v́ chiến tranh, tâm hồn họ đă bị chai đá v́ những sự hành hạ đê tiện của CS trong các trại tù. Họ là biểu tượng của những con cọp biển, th́ làm sao họ có thể rơi nước mắt một cách dễ dàng như thế? Nhưng tôi đă lầm.Thực vậy, khi anh Cang tŕnh bày về vấn đề thưong binh, anh đă không cầm được nước mắt v́ xúc động.

Thú thật, hồi xưa khi tôi c̣n trẻ; chưa bao giờ tôi nghĩ đến công ơn của các người lính mặc dù trong gia đ́nh tôi cũng có anh ruột và anh rể là lính.; chưa bao giờ tôi nghĩ đến công lao, sự hy sinh của các anh TB đă hy sinh thân thể ḿnh , đổ máu v́ dân tộc; trái tim tôi không rung động khi nghe những bài nhạc hát về lính; tôi không thấy h́nh ảnh của chiến tranh; tôi không thèm biết về những cô nhi, quả phụ khi chồng họ hy sinh trên chiến trường. Tôi không nghĩ rằng nhờ các anh lính VNCH đă phải hy sinh tính mạng của ḿnh cho những người có cuộc sống quá sung sướng như tôi. Để rồi các anh trở thành những người bị khinh khi là thất học v́ phải bỏ học vào lính, rồi ra tuyến đầu nơi dầu sôi lửa bỏng, chiếm lại từng tấc đất mà quân thù đă xâm lăng; để cho chúng tôi những người sống trong thành phố có an ninh, hoà b́nh mà thản nhiên ngày ngày cắp sách tới trường, vô tư ăn chơi thoả thích. Để rồi các anh lại trở thành những “kẻ thù của dân tộc” sau năm 75; các anh bị đuổi ra khỏi nhà thương với những vết thương lở loét đang hành hạ các anh; có anh bị bắt tại chiến trường mang theo những viên đạn trong thân thể không được chữa trị để vô tù một cách vô cớ; không nhà cửa, các anh lê lết trên đường phố ngửa tay xin bố thí của những người xưa kia đă từng mang ơn các anh. Chúng tôi tỉnh bơ qua lại nh́n các anh mà quên đi rằng mới ngày nào đây các anh là người làm ơn, chúng tôi là người mang ơn. Thế mà các anh chẳng hề lên tiếng đ̣i nợ hay xiết nợ. Như anh Cang nói trong ngày SN binh chủng là khi chúng ta bị đau mắt chúng ta thấy khó chịu, bức rức như thế nào; cái bức rức, khó chịu này không thể sánh với những vết thương của các anh. Làm sao chúng ta có thể hoàn trả lại đôi tay, đôi chân, cặp mắt lại cho các anh? Làm sao chúng ta chữa trị được những vết lở loét mà hơn 35 năm các anh phải chậm mủ hàng ngày? Làm sao chúng ta có thể hàn gắn lại vết thương ḷng của các anh vẫn c̣n rỉ máu?

Các anh không đ̣i nhưng chúng ta có bổn phận phải trả. Lương tâm của chúng ta không cho phép chúng ta dửng dưng đứng nh́n. $100, $200 có thể là số tiền lớn trong thời buổi kinh tế đang khủng hoảng này; nhưng có thêm một vài trăm không làm chúng ta giàu có hơn hoặc bớt đi một vài trăm cũng không làm chúng ta nghèo đi. Đổi một vài trăm mà lấy được sự thanh thản, b́nh an cho tâm hồn th́ tại sao chúng ta lại không làm!

Anh Cang đă khóc v́ t́nh đồng đội. Anh rất lo lắng cho cái món nợ này. Không nói ra nhưng tôi biết chắc chắn là nó làm anh mất ngủ mỗi đêm. Anh mơ ước có đủ tiền để gởi đến các TB trong ngày Tết sắp tới. Số tiền $100 cho mỗi TB chẳng giúp được nhiều cho các anh, nhưng sẽ làm các anh ấm ḷng v́ biết đồng đội của các anh ngày xưa không quên các anh. Anh Cang không thể nào làm công việc này một ḿnh được; anh cần sự cộng tác của tất cả mọi người. Xin mọi người cùng mơ giấc mơ của anh Cang, giúp anh một tay bằng cách gởi tiền giúp cho TB của chúng ta theo địa chỉ như sau:

Trưởng Ban TPB: MX Nguyễn Gia Quyết
11106 Ashcott Dr.
Houston, TX 77072
quyet_nguyen@yahoo.com

Ngân phiếu xin ghi: THTQLCVN hoặc The Vietnamese Marine Corps Association
Memo: Yểm Trợ TB/TQLCVN