Tiểu Cần
Nguyễn Thế Thụy.
Gia tài của một người lính như chúng tôi ngoài cây súng
cái xẻng c̣n thêm chiếc ba-lô, nó là cả một tài sản rất
quư giá, mất chiếc ba-lô là mất tất cả những vật dụng
riêng tư gói gọn trong đó. Từ lúc bước chân vào ngưỡng
cửa trung tâm huấn luyện (TTHL) hay bất cứ quân trường
nào đi nữa th́ mỗi khóa sinh đă đưọc cung cấp cho tất cả
những vật dụng cần thiết mà chiếc ba-lô là cái kho cất
giữ .
Vâng , chiếc Ba Lô, cái tài sản vô giá của một người lính, nhưng nó cũng gây cho chúng tôi. người lính âm thoại viên (ATV) nhiều phiền toái, trở ngại, khó khăn khi hành quân ( lội bộ ) rất là vất vả hơn những chàng lính cầm súng bóp c̣. Các anh bóp c̣ súng , súng nổ phàng phàng nghe vui tai, c̣n chúng tôi (ATV) củng bóp vậy nhưng là bóp cái ống liên hợp " received phone " vừa nhận , vừa trả lời theo lệnh của ông thầy. Như vậy chúng ta cùng là người lính tác chiến, tất cả đều "bóp", nhưng cung cách "bóp" khác nhau. Chuyện bóp c̣ súng hay bóp ống liên hợp không là chuyện tôi quan tâm đến mà là chuyện chiếc ba lô và khác biệt khó khăn giữa người lính cùng chung một cái nghề " bóp ".
ATV chúng tôi có 2 vật quư giá phải mang. Một trước ngực và một sau lưng trong khi các anh lính chiến chỉ có một cái ba lô sau lưng mà thôi. Trọng lượng và khuôn khổ cái máy th́ không thể thay đổi, “trời sinh” sao để vậy, thượng cấp giao cho làm sao th́ để y chang, anh nào đẽo gọt sửa chữa cho vừa kích thước cao thấp của ḿnh là toi mạng, và máy thường mang sau lưng, v́ thế cái c̣n lại ở trước ngực là cái ba-lô.
Cái mang trước ngực là cái của riêng ḿnh, ḿnh có thể tạo h́nh to nhỏ nặng nhẹ tùy theo sức chịu đựng. To, căng phồng trông th́ đẹp và chứa được nhiều vật dụng cần thiết, nhiều khi c̣n mang theo vài hộp sữa để uống café, có khi anh y tá c̣n gửi nhờ hai chai nước biển. Nhưng coi chừng, ư mong chứa được nhiều nhưng sức không mang nổi đoạn dường dài lại phải mở ra vất bớt đi. V́ thế trước khi lên đường phải điều chỉnh sao cho gọn ghẽ, nhẹ nhàng, đẹp mắt nhưng lại phải gói ghém tất cả những ǵ cần thiết để trọng lượng nhẹ bớt đi, cho đỡ vất vả, nặng nhọc, mà lội bộ theo kịp ông thầy.
Gia tài của tôi chỉ có một bộ đồ trận, c̣n một bộ th́ đă mặc trên người, một cái vơng nylon, một cái mền mỏng, một cái poncho, một cái mũ xanh không thể thiếu, đôi ba cái quần lót, hai ba đôi vớ, xà bông, kem và bàn chải đánh răng, cây thuốc Bastos xanh, họa hoằn vào đầu tháng lănh lương th́ có thêm cafe', bánh kẹo, vài lá thư t́nh của em gái hậu phương cùng bức ảnh để nhớ lúc không có em bên cạnh. Đó là tất cả tài sản mà tôi gói ghém trong chiếc ba lô.
Nếu chỉ có bao nhiêu tài sản như vừa kể th́ chắc chắn không có chuyện ǵ đáng nói, nhưng khi lệnh hành quân mang theo 3 ngày lương khô cũng đủ cho người lính ATV như chúng tôi khổ sở tính toán làm sao để chiếc ba lô được gọn gàng hầu theo bước quân hành. Thử tính xem nào, mới chỉ có 9 bao gạo sấy, 9 lon thịt ba lát mà ba lô đă phồng to lớn như người phụ nữ mang bầu 9 tháng rồi. Nếu là lệnh hành quân 5 ngày lương khô th́ sẽ như thế nào? May là chỉ thỉnh thoảng có 1 hay 2 lần hành quân 5 ngày lương khô trong suốt thời gian hơn 3 tháng tôi biệt phái mang máy PRC25 cho ĐB Sông Hương T/Tá Sắc, TĐT/TĐ3/TQLC.
Các anh bóp c̣ .. súng cũng mang chiếc ba lô như chúng tôi, cũng những thứ tài sản gần bằng nhau, các anh mang theo hỏa lực cá nhân, cây súng M16, 260 viên đạn, 10 quả lựu đạn, bi đông nước, cái sẻng và chiếc ba lô. c̣n chúng tôi mang hỏa lực cá nhân rất ư là gọn gàng, khẩu súng Colt 45, 2 băng đạn phụ 14 viên, 2 trái khói màu, bi đông nước, cái sẻng và cái máy.
Nhưng có cái máy, cái máy trần ai,
cái máy cứng ngắc, cái máy nặng trĩu, cái máy khó thương
nhưng lại rất đáng yêu, rất cần thiết. Cái máy có thêm
cục pin "sơ-cua" th́ trọng lượng cũng không kém đối với
hỏa lực các anh lính chiến khi súng mang trên người hay
cầm tay. Cái máy truyền tin PRC25 luôn luôn gắn bó ôm
chặt cái lưng c̣ng mà đường hành quân càng dài th́ cái
lưng càng c̣ng theo với mỏi mệt.
Các anh mang súng th́ hỏa lực trên người được dây ba
chạc từ trên vai nối liền dây TAB nịt ngang vào vị trí
lưng quần nên các anh c̣n dư thừa cái khoảng trống của
tấm lưng to bằng tấm thớt kia nên rất tuyệt vời cho vị
trí chiếc ba lô.
C̣n chúng tôi, khổ ơi là khổ, cái lưng đă bị chiếc máy PRC25 chiếm trọn hết rồi th́ c̣n chỗ nào nửa để cơng cái gia tài vô giá nhưng rất quan trọng kia? Xin thưa rằng chúng tôi cơng ba lô trước ngực, đi, đứng thật khó khăn chưa kể đến chuyện phải trèo leo lên dốc, xuống dốc cũng là một cực h́nh, thỉnh thoảng khi gặp khó khăn di chuyển, mệt mỏi tận cùng trong cơ thể tôi lại mong sao có tiếng súng nổ lên để được vứt chiếc ba lô xuống và được nằm nghỉ mà thôi. Những lúc đó tôi mới nghĩ đến những người mang “ba lô” 9 tháng 10 ngày mà không bao giờ than khổ. Phục thay và cám ơn các bà mẹ, các người vợ chịu khổ nhưng mang niềm vui nụ cười đến cho loài người.
C̣n tôi, hỡi ôi, v́ ḷng ích kỷ tôi
mong có tiếng súng nổ để bỏ cái ba lô ra cho cái ngực dễ
thở th́ những người anh em cầm súng phía trước lại ngộp
thở v́ khói súng giữa ta và địch. Rồi chuyện ǵ phải đến
sẽ là những tốn thất và tải thương của đồng đội, là ngộp
thở của chính ḿnh v́ liên tục a-lô truyền lệnh và nhận
lệnh, tôi lại thiển cận v́ thấy “cái lợi trước mắt mà
quên cái hại sau lưng”. Xin lỗi các anh bóp c̣ v́ cái ư
nghĩ nông cạn “mong sao có tiếng súng nổ” của tên bóp
“com-bi nê” này./.