Toàn Trâu
Điên
Ông Tiểu đoàn 4, tôi Tiểu đoàn 2.
Ông Trung Úy Đại đội phó, tôi Trung sĩ Tiểu đội trưởng.
Ông găy súng tháng 3/75, tôi sa cơ tháng 1/73.
Ngày ông và đơn vị bị bẻ súng, buộc phải tan hàng trên
băi biển Thuận An th́ tôi đang lao động khổ sai ở trại
tù binh trong núi rừng Nghệ Tĩnh.
Tôi và ông cùng có mặt trong trận ủi Cửa Việt nhưng ở 2
cánh khác nhau.
Lần chúng tôi gặp nhau đầu tiên là năm 2007 khi ông sang
Úc, trước là thăm mẹ ở Sydney rồi về Melbourne dự đại
hội TQLCVN Úc châu mừng 53 năm sinh nhật binh-chủng với
anh em chúng tôi. Buổi tiền đại hội, ngồi quanh bàn tṛn
nói chuyện ngày xưa, tới khúc Cửa Việt ông la lớn:
-ĐM, mày ở cánh TĐ2 đó hả? Tụi mày ủi đẹp quá trời, nh́n
mê như đang xem ciné. Thưởng mày 1 chai!
Thế là chúng tôi thân nhau, như anh em chung đơn vị tự
bao giờ.
Trước đó tôi chỉ biết tên ông qua quyển bút kư Tháng Ba
Găy Súng. Tôi đọc quyển này chừng 247 lần, lần nào cũng
vừa sôi gan vừa ứa nước mắt. Quyển sách quăn queo, nhăn
nhúm, gáy sờn, long trang lung tung ... Tôi nhắc lại
chuyện ông kể nằm moi lỗ dưới cát ngay khi đạn đang nổ
chíu chit, người người đang lo kiếm cách thoát thân.
(Tôi khoái chuyện này nhất, và thành thật bái phục ông).
Ông chỉ cười:
-ĐM, thứ nhất , mày làm được cái con c. ǵ lúc đó? Thứ
nh́, không làm được ǵ, có cái lỗ mà không moi th́ để
làm ǵ? Hỏi ngu thế mà cũng hỏi.
Mười mấy ngày ông ở Melbourne, không ngày nào tôi không
thấy ông say. Ông uống bia thuộc hàng thượng thừa. Uống
tới lúc ngồi ngủ ngay tại chỗ, tới lượt vẫn mở mắt uống
rồi lại ... nhắm mắt tiếp. Say nhưng không gục. (Tôi
chưa thấy ông té gục v́ bia rượu lần nào).
*
Năm 2008 tôi đi Mỹ dự đại hội kỷ niệm sinh nhật binh
chủng thứ 54, gặp lại ông. Vẫn thấy ông say. Say từ Nam
lên Bắc Cali. (Sáng ra Paloma, ông ngồi ở Saigon corner,
bạn bè anh em dập d́u ... hết người này đi, kẻ khác tới,
ông vẫn ngồi. Tới tối khuya ra đón ông về nhà Bảy mới
chịu thôi).
Năm 2009 ông lại qua Úc, trước thăm bà cụ, sau dự đại
hội do Hội TQLC NSW tổ chức ở Sydney. Sau đại hội ông
lại đi theo chúng tôi về Melbourne chơi ít ngày. Vẫn như
xưa nghĩa là ông vẫn say khướt cho tới ngày trở lại
Sydney.
Năm 2010 tôi lại đi Mỹ dự đại hội TQLC lần nữa. Lần này
th́ khác. Tôi không thấy ông say nữa (có uống đâu mà
say?). Ông bảo tôi:
-Không say được nữa!
-Tại anh say không nổi hay không dám say?
-Dám thế nào được? Giỡn mặt vợ không sao, con th́ ...tao
thua!
Lần đầu tiên, kể từ khi biết ông, tôi thấy anh Huy ...
tỉnh thường trực. Dù là thằng ít khi uống rượu, nhưng
thấy ông không say th́ tôi .. buồn. Buồn lắm. Buồn v́
biết ông không c̣n khỏe như trước. Đă buồn lại c̣n thêm
xót khi thấy ông vẫn cười đùa, b́nh tĩnh như pha. Không
bao giờ tôi quên câu nói để đời của ông, đúng kiểu
Cao-Xuân-Huy-tháng-Ba-găy-súng “đời ḿnh kể như chết ở
Thuận An hồi tháng 3/75. Sống tới bây giờ, thêm ngày nào
kể như là được bonus ngày đó...”.
Buổi tối tiễn 2 anh em tôi về Úc, đứng ở phi trường Los
Angeles, nh́n mặt tôi, ông đùa với ông Đuông:
-Đù má, mày nh́n cái mặt nó ḱa, Trâu Điên ǵ mà như con
mèo thế kia ....
Nghe ông nói vậy tôi cũng ráng cười để giấu nỗi buồn sắp
kéo miệng tôi xệch qua một bên ...
Về Úc, mỗi tuần tôi ráng nhớ gọi ông một lần. Và càng về
sau giọng ông càng kém. Có lần gọi măi không thấy ông
bốc máy. Đến làn thứ ba, thứ tư mới gặp. Tôi hỏi:
-Sao em gọi hoài anh không bốc máy? Bộ điện thoại bỏ
trong túi quần mà quần th́ treo trên vách hả?
Ông vẫn cười, nhưng nghe không ḍn như mọi khi:
-C̣n sức chó đâu mà treo quần lên vách ...
Cho tới ngày, lúc ông Hùng gọi điện thoại từ Mỹ về báo
tin ông đă bỏ anh em ra đi tôi đang đứng trên cao cách
mặt đất chừng 8 mét (tôi là thợ hồ). Thật t́nh, đó là
lần đầu tiên tôi có ư nghĩ thử nhảy một cái từ trên này
xuống đất xem nó thế nào ... Và đó cũng là lần lâu lắm
tôi mới lại chảy nước mắt ...
Măi một lúc sau tôi mới lấy lại đủ b́nh tĩnh để gọi điện
thoại báo tin cho anh em TQLC ở Melbourne biết tin dữ.
Tôi nhớ Hải Râu nghe xong cũng nghẹn như tôi ...
*
Tôi biết rằng ḿnh sẽ c̣n nhiều dịp về dự đại hội TQLC
nhưng tôi cũng biết chắc là dù có đông đến đâu đi nữa,
với tôi vẫn c̣n thiếu một người anh ... anh Huy râu của
tôi ...