MX NGUYỄN TÍN
Ngày vào lính khi tôi chưa tới tuổi phải
vào lính nên ̀ còn ngu ngơ và khờ lắm, ( khi học xong tiểu
học , tôi bước vào Đệ Tử Viện và Chuẩn Viện LASALL, từ
một môi trường không tiếp xúc với nhiều với bên ngoài tôi
chẳng biết gì cả, kể cả chiến tranh, tôi thuộc Đoàn 94 của
dòng LASALL VN .Trong khi các bạn đang sửa soạn bước lên TẬP
VIỆN để tương lai trở thành một SƯ HUYNH, tôi bỏ dòng và
trở về nhà, gia đình muốn tôi tiếp tục học , nhưng tôi, dù
rằng không thích đi lính, nhưng với những film combat trong TV
Mỹ mà trước đây thường xem,và tôi cũng muốn thử cho biết
và nghĩ rất đơn giản: đi 1 hoặ̣c 2 năm là có thể giải ngũ,
một ý nghĩ đơn thuần nhất lúc bấy giờ, và cuối cùng... tôi
trở thành lính TQLC) mọi chuyện đã trôi qua , nhưng với tôi
mọi sự như mới xảy ra hôm qua, mọi việc đến và đi để lại trong
lòng người những ấn tượng, như những nét chấm phá của một bức
tranh, tùy tâm tư của người trực diện, tùy thời gian và hoàn cảnh mà
mỗi người có cái nhìn và cảm nghĩ khác nhau,̀ tôi cũng không
thoát khòi định luật đó.
Tôi
được bổ sung về Ðại Ðội 3 khi Tiểu Ðoàn 7 còn đóng ở căn cứ
Holcomb , Ðại úy Hạp đưa tôi về Trung đội 2 của Thiếu úy Đạt.
Gần 2 tháng hành quân lục soát xung quanh để bảo vệ vòng ngoài căn
cư, tôi thấy thật̀ thú vị, như là Hướng Đạo Sinh đi cắm trại
vậy. Thiếu úy Tranh Đại Đội Phó ưa hỏi đố những bài toán,
những" 'đạo hàm" và một lần Ông cú vào đầu tôi và nói
- Chú mày ngu quá vậy, tại sao lại đi lính.
Tôi trả lời:
- Ông thầy ơi vì thế tôi sẽ giải ngũ sớm còn Ông phải đi lính
suốt đời (Ông ta là dân Võ Bị).
Sau hơn 2 tháng , Tiểu Ðoàn về lại SAIGON..
Ở hậu cứ chưa được bao lâu thì Tiểu Ðoàn sửa soạn đi hành quân,
Thượng sĩ Yên thường vụ Đại Đội tập họp đại đội để Đại Đội
Trưởng sẽ nói chuyện với anh em. Tôi cứ tưởng là Đại úy Hạp,
nhưng trước hàng quâǹ là một người có tướng cao gầy trông có
vè ốm yếu, thì ra đại đội này là của ông, Đại úy Hạp chỉ
coi tạm thời trong thời gian ông đi học̀, Đại úy Tôn Thất Trân.
Lần đi này, Tiểu Ðoàn ra Gio Linh, tôi cứ mơ ước mình sẽ ra
tới cầu Hiền Lương để nhìn cho biết, nhưng chỉ đóng ở căn
cứ C1 ,và sau đó là di chuyển sang vùng căn cứ C4 Cồn Thiên,
lúc này tôi vẫn còn lơ mơ lắm, một lần tôi lượm được một
cái dù trái sáng,tôi cứ thản nhiên tung lên trời chơi như
trẻ con, Đại úy Trân đến gần nhìn tôi và nói :
- Anh mới về đại đội phải không ? Cánh dù đẹp lắm, nhưng bây
giờ đừng chơi, về hậu cứ hãy chơi, chúng ta đang hành quân,
cứ tung lên như vậy, bọn Việt Cộng sẽ nhìn thấy,̀ phát hiện
vị trí của chúng ta, và ăn pháo đấy,
Một lần đóng quân, xung quanh hố cá nhân của tôi toàn là
bụi cây, nằm đau cả lưng, phía trước tuyến có bãi đất
bằng, thế là thản nhiên tôi mang poncho ra và nằm chẳng nghĩ
đến chuyện gì, khi Đại úy Trân cùng Thiếu úy Đạt đi kiễm
soát thấy tôi nằm chình ình ngoài tuyến, ông kêu vào, la tôi
nhưng giọng rất nhỏ nhẹ và cho biết rất là nguy hiểm khi
nằm ngoài tuyến như vậy, ông quay sang Thiếu úy Đạt cùng Trung
sĩ nhất Giáp bảo họ phải chú ý và hướng dẫn cho tôi biết đi
hành quân là như thế nào.
Thiếu úy Đạt bực mình tôi lắm, còn Trung sĩ nhất Giáp nhìn tôi
cười và nói:
- Chú mầy chỉ cần mặc áo lính vài năm thì đầu chú mày
sẽ có sạn ???
Khoảng tháng 2, Tiểu Ðoàn lên xe và chạy về hướng Huê, mọi
người vui mừng vì nghĩ rằng Tiểu Ðoàn sẽ về SAIGON, nhưng
đoàn xe chạy thẳng vào Ðà Nẳng tới Non Nước, Tiểu Ðoàn được điều
động làm trừ bị cho Quân Đoàn 1.
Một ngày đẹp trời, Thượng Sĩ Yên gọi tôi vào gặp Ðại Ðội Trưởng,
Đại úy Trân bảo tôi:
- Từ nay anh về Ban Chỉ Huy đại đội ở ngay bên cạnh tôi đây.
Tôi xin ở lại trung đội nhưng ông không đồng ý. Thế là từ
đó tôi ở PC chỉ việc ăn rồi lại ngủ, khi ông đi đâu thì kêu
tôi đi theo, nhiều lúc ngồi nói chuyện, thấy ông nói năng
rất nhẹ nhàng không giống như những người khác, ngay cả
những lúc có những người lính nhậu say quậy phá, cũng
phạt theo tội, nhưng trước khi phạt ông cũng giải thích, cứ
y như thầy giáo hơn là một sĩ quan tác chiến.
Khoảng cuối tháng 3, Tiểu Ðoàn được lệnh di chuyển, ra xe ai
cũng vui mừng vì nghĩ Tiểu Ðoàn sẽ về SAIGON , khi xe chạy
qua Ðà Nẳng ai cũng ngạc nhiên và nghĩ chắc đi phi trường Phú
bài, bất chợt tôi nghe từ máy của Hạ sĩ Nhơn âm thoại viên
đại đội, qua khỏi cầu Nguyễn Hoàng bỏ xe móc hậu của cố vấn
lại, tôi la lên:
- Chết mẹ đi Quảng Trị rồi.
Trên xe ai cũng cố cãi, khi xe chạy qua phi trường Phú Bài,
mọi người hơi xôn xao nhưng không một ai biết rõ chuyện gì
đang xảy ra, mờ tối đoàn xe tới căn cứ Ái Tử gặp đoàn xe
của Tiểu Ðoàn 3 hai bên chọc nhau rất là vui vẻ, bên thì là
con Chó Con, bên thì là Con Cóc tía.
Xe chở Tiểu Ðoàn chạy vào căn cứ Ái Tử,vừa xuống xe , tôi
nghe một loạt nổ rất lớn, tôi nói
- Pháo binh bắn dữ thiệt
Chưa dứt câu một loạt nổ ngay xung quanh đoàn xe kèm theo
những tiếng la
- Pháo kích! Pháo kích!
Khói bụi mịt mù.. vài phút sau Tiểu Ðoàn lại lội bộ ra
khỏi căn cứ đóng quân trong những xóm nhà, anh em chúng tôi
không ai biết rõ tình hình lúc bấy giờ, cứ nghĩ bọn Việt Cộng
chỉ pháo kích thế thôi .Sáng hôm sau, xe tiếp tế tới, mỗi
người nhận 2 ngày lương khô, cũng ngay lúc đó dân chúng chạy
loạn trên quốc lộ rất nhiều. Tiểu Ðoàn lên quân xa di chuyển về
hướng Cam Lộ̣, vào Cam Lộ nhìn thấy khói bụi mịt mù, xuống
xe tôi hỏi một người dân chạy giặc, thì được biết tối qua bộ
đội Cộng Sản Bắc Việt tấn công và chiếm làng, bên ngoài làng
lính Sư Đoàn 3 cùng thiết giáp đang sửa soạn giàn quân đề
tái chiếm.Tôi cứ nghĩ là Tiểu Ðoàn sẽ đánh vào làng Cam
Lộ, nhưng không, Tiểu Ðoàn di chuyển theo một con đường mòn
tiến về Cùa, khoảng gần chiều Tiểu Ðoàn đã đến gần Lữ Đoàn
147, từ xa nhìn thấy những cột khói cùng những tiếng nổ
không ngừng, pháo rơi y như cầm một nắm cát rãi xuống đất
vậy, tôi nói với Hạ sĩ Tài và Hạ sĩ Châu:
- Ðừng vào ,vào bây giờ là chết liền.
Và tôi ngồi lại, khi thấy mọi người đã đi hết, tôi đành
phải chạy theo, Đại Đội đóng trước cổng LĐ ngay bải trực
thăng, nhìn vào LĐ pháo rơi như mưa, có một điều đồn Địa
Phuơng Quân ngay bên cạnh LĐ mà không có một trái pháo nào
lọt vào, tôi năm chung một hố với Hạ sĩ Châu ngay bên PC đại
đội,sáng hôm sau, nhìn thấy trước PC, có khoảng hơn 20 túm
poncho, mỗi cái chỉ lớn bằng cái nón sắt, ngạc nhiên tôi
hỏi Nhơn
- Anh Nhơn cái gì vậy?
Nhơn trả lời
- Một cái là một mạng đó, đang chờ xe chở về Quảng Trị
Lúc đó Hạ sĩ Châu mới giải thích cho tôi biết là tại sao..
thật ra thì lúc đó tôi vẫn còn ngu lắm.
Mặc dù tuyến đại đội không có trái nào rơi vào, nhưng mà
rất là căng thẳng vì pháo vẫn rơi vào LÐ không ngớt, lâu lâu
trong LÐ mới bắn được một trái, chẳng thấm vào đâu,cả LĐ
hầu như hoàn toàn tê liệt. Khoảng 2 ngày sau,tôi xin Đại úy
Trân
- Ông thầy cho em xuống ra làng mua ít đồ.
Ðại úy dặn dò
- Nhớ cẩn thận và về lẹ lên.
Nghe xong tôi phóng lẹ ra làng, ở đây nghe pháo nổ liên tục
ớn quá. Vào quán của cô Hoa ( sau 1973 mới biết cô ta là VC)
uống hết ly cà phê này đến ly càfé khác, nhìn vào hướng
LĐ tôi không muốn trở vào nữa, thấy những người lính Bộ Binh
tôi hỏi chuyện thì họ cho biết đang chờ giải tỏa đèo Cam
Lộ để tải thương, các căn cứ khác dọc vĩ tuyến 17 đều bị
tấn công. Đến chiều cũng gần tối, ba của cô Hoa tới gần tôi
và hỏi
- Cậu từ LĐ ra phải không?, giờ gần tối rồi, cậu nên về đi,
tối họ sẽ về nguy hiểm lắm.
Nghe ông ta nói tôi ba giò bốn cẳng chạy lẹ về đại đội. Thượng
sĩ Yên hỏi tôi đi đâu sao giờ mới về Đại úy hỏi đó, nhưng mà
Đại úy Trân nhìn thấy tôi thì Ông chẳng nói gì.
Vài ngày sau, vào sáng sớm đại đội lấy thêm đạn ở đồn ĐPQ
sau đó di chuyển vào hướng núi trước cổng LĐ, Đại Đội 1 đi
trước gặp tuyến VC, đại đội xung phong đánh bứt tuyến địch,
sẵn đà đại đội xung phong thẳng. Khi lên đến lưng chừng núi,
pháo VC bắt đầu bắn vào đội hình đại đội. Tôi men theo một
con dốc, chợt nhìn thấy có bóng người tôi kêu lên.
- Ở đây cũng có Bộ binh các bạn ơi
Chưa dứt câu, một tràng đạn vang lên và tiếng của Hạ sĩ nhất
Quang vang lên
- VC chứ bộ binh cái gi.
Từ trước đến giờ tôi chỉ thấy VC trong những film thời sự,
thấy mặc toàn là bà ba đen chứ đâu có biết gì, ở đây
chúng mặc đồ xanh, xa xa nhìn tôi cứ tưởng là lính bộ binh,
xém chút nữa là tiêu đời.
Gần chiều nghe tiếng kêu
- Lữ Đoàn rút quân rồi
Nhìn về hướng LĐ, một đoàn người đang túa ra, lúc này pháo
cũng ngưng bặt, có lẽ Cộng quân hiểu lầm,vì trên ngọn Antenn
dù, dính cánh dù trái sáng ,nhìn xa y như cờ trắng đầu
hàng, có lẽ vì vậy VC ngưng pháo, Đại úy Trân thông báo cho
mọi người yên tâm chờ lệnh của Tiểu Ðoàn không có gì phải lo
lắng, đang ngồi trên miệng hố, một tràng AK chát chúa vang
lên với tiếng M16 đáp trả, vài phút sau lại im lặng như cũ,
tuyến ngoài thằng Cư xạ thủ đại liên bị trúng đạn rất
nặng, Binh nhất Chờ̀ phụ xạ thủ bị thương ngay chân, Hạ sĩ Châu
bảo tôi ngồi xuống hố, bị thương không đi được khi đại đội
rút là bị bỏ lại như hồi Hạ Lào, mặc dù hố tôi cách PC
chỉ khoảng 3 thước, tôi nói với Hạ sĩ Nhơn khi có lệnh rút
nhớ gọi tôi, tôi với Hạ sĩ Châu ngồi tụt dưới hố, Hạ sĩ Châu
đem gạo sấy ra bảo tôi ăn, tôi hỏi
- Sao ông ăn hoài vậy
Hạ sĩ Châu trả lời
- Ăn cho no, tối nay còn có sức mà đi
Ngồi khá lâu, một sự im lặng khủng khiếp, không còn nghe
một tiếng pháo nào, đứng lên ngó quanh không thấy ai, tôi
hoảng hồn phóng lên miệng hố chạy tới chổ PC thì không còn
ai, chỉ có thằng Cư nằm trên băng ca được đắp một tấm
poncho, bên cạnh có 2 trái lựu đạn, chạy ra tuyến ngoài
thấy Trung sĩ Trần Ngâm đang hối lính ông ta
- Lẹ lên, Đại Ðội rút hết rồi mà tụi mầy còn ở đây
Tôi chạy vào kêu lớn
- Anh Châu, anh Châu,đại đội rút hết rồi,
Hai đứa phóng ra, tiểu đội của Trần Ngâm cũng biến đâu mất
, không biết đường chạy, hai đứa đành chạy xuống làng. Tới
làng trời đã tối gặp một toán ĐPQ, Châu bảo đi theo toán
này, tôi nói không được, đi theo toán này là chết,vì họ đi
theo đường lộ, tới đèo Cam Lộ là tiêu liền, chắc chắn bọn
VC sẽ phục kích ở đó, không biết Tiểu Ðoàn đang ở đâu, nhưng
tôi linh cảm Tiểu Ðoàn hình như vẫn còn đâu đây, tôi nói
- Tiểu Ðoàn chắc chắn rút bằng đường rừng, tụi mình đi xuyên
qua rừng trước sau gì cũng gặp.
Rừng tối như mực, thấy một đường mòn vào rừng, hai đứa
lần theo, từ xa,nhìn thấy một chấm sáng nhỏ,
- Anh Châu, nhìn kỹ thấy ánh sáng đó không?
- Chắc là đom đóm. Châu trã lời
- Không phải, đó là ánh đèn Pin đang dò bản đồ, đom đóm
phải bay lên bay xuống,còn đây chấm sáng chỉ xoay quanh một
chổ. tôi nhận xét
Tối nóí đi thấp xuống, đi gần như ngồi lết, trời tối đưa
bàn tay trước mặt không thấy, chỉ nhìn lên bầu trời để lấy
bóng, tiến sát tới bóng người anh ta không nhìn thấy tôi,
nhìn lên thấy nón tròn như nón sắt, tôi hỏi nhỏ
- Tiểu Ðoàn 7 phải không?
- Ừ
Nghe tiếng ừ tôi mừng hết lớn, một sự may mắn lớn, gặp
ngay đại đội, chấm sáng mà tôi nhìn thấy là chấm sáng Đại úy
Trân đang dò bản đồ. Đại đội ai cũng nghe lệnh rút chỉ có
hai thằng tôi thủ gìò nằm sâu dưới hố nên không biết gì.
Đối với tôi đây là những ngày thê thảm nhất vừa đi vừa
ngủ, Hạ sĩ Nhơn lấy sợi dây loa trồng vào cổ để kéo tôi đi,
hai chân đau nhức như đi trên gai nhọn, đi liên tục 2 ngày đêm,
sang tới ngày thứ 3.Thiếu tá́ Huệ xin một trái khói để xác
định vị trí, nhìn cụm khói xa mờ, Thiếu tá́ Huệ cau có
- ... còn xa quá,
Tiểu Ðoàn ngừng lại ngủ đêm vì mọi người gần như kiệt sức.
Ði theo Tiểu Ðoàn có cả lính ĐPQ, người Kinh, người Thượng,
một người đàn bà xách một cái bọc rất lớn tôi cứ tưởng
là đồ đạc gì đó, nhưng không phải, bà bỏ bọc xuống và
trải ra thì ra toàn là thuốc lá và bánh kẹo, mọi người bu
lại và mua, cứ như là không có gì là đang rút chạy, tháo
đôi giày ra khỏi chân, ôi thật là thoải mái, hai bàn chân
nhăn nheo vì lội suối, leo đồi, đêm đó tôi ngủ như chết.
Sáng hôm sau, Đại úy Trân hỏi
- Ðêm qua anh có nghe gì không?
Tôi trả lời tỉnh bơ.
- Em có nghe gì đâu
Ông không nói gì chỉ bảo tôi ráng lên. Tôi hỏi Hạ sĩ Nhơn thì
mới biết tối qua một người lính gát nghe tiếng động và
quăng một trái lựu đạn nhưng rất may không có gì, đến gần
chiều tối thì Tiểu Ðoàn đến vị tri của một đơn vị Bộ Binh
nằm vòng đai phía Tây thành phố Quảng trị. Sau đó Tiểu Ðoàn
di chuyển về hướng Nam ở khoảng cầu Bến Đá và Mỹ Chánh.
Đại Đội lội ở phía Tây quốc lộ, địa danh tôi không nhơ ́lắm,
có lúc tới gần mép rừng, không biết cái số của Đại Đội như
thế nào, trong khi các Tiểu Ðoàn khác đụng độ liên tục, mặt
trận Đông Hà bị tấn công ngày đêm, ở đây tụi tôi lội tới
lội lui chẳng thấy bóng thằng Cộng sản nào. Đơn vị nào cũng
bi pháo của CSBV tới thăm viếng, hình như chỉ có tụi tôi từ
ngày rời Cùa tới nay chưa bị lãnh 1 trái pháo , ngoại trừ
một lần đóng tuyến bảo vệ pháo binh, thời gian này CSBV
pháo kích thường xuyên và các pháo đội TQLC cũng di chuyển
vị trí liên tục dù rằng khoảng cách không xa lắm để tránh
pháo. Một lần đại đội bảo vệ pháo đội TQLC gần quốc lộ,(
hình như pháo đội của Tiểu Ðoàn 1 Pháo Binh TQLC)
Tiếng depart của pháo 130 ly CSBV từ xa, đạn nổ bên kia đường lộ
,cách vị trí khoảng 500m, trái thứ 2 rớt gần lại, Đại úy
Trân la lên:
- Mọi người xuống hố, VC đang điều chỉnh pháo.
Trái thứ 3 rớt cách tuyến chỉ còn non 100m và tiếp theo
một loạt nổ vang trời ngay giữa tuyến, đang nằm mọp dưới
hố tôi nghe những tiếng la to:
- Chạy mau không thôi thì chết hết.
Ngóc đầu lên nhìn thì thấy vài người lính pháo binh bỏ chạy
ra khỏi tuyến, nhiều người trong chúng tôi củng nhón mình
lên tính chạy theo lính pháo binh, Bất chợt một tiếng hét
to:
- Đại Đội 3 nằm yên không ai được chạy,
Nhìn thấy trong đám khói bụi chưa tan, Đại úy Trân đứng sừng
sững tay cầm khẩu P 38 la lớn :
- Đại Đội 3 nằm yên không ai được chạy, đơn vị bạn họ muốn
chạy thì kệ họ, chúng ta giữ vị trí này phải ở lại đây,
ai mà tự đông bỏ chạy khi không có lệnh của tôi, thì coi
chừng tôi đó, tôi sẽ bắn người đó liền.
Nhìn tướng Ông đứng sừng sững dù rằng pháo vẫn còn rơi,
núp dưới hố tôi muốn biểu lộ sự ngưỡng phục với Hạ sĩ Tài
- Sao Ông Thầy ngon lành quá vậy, bình thường trông tướng Ông
hiền lành nói nghe yếu sìu mà bây giờ thấy oai phong ra
phết.
Hạ sĩ Tài trả lời
- Đại Đội 3 mạnh là nhờ Ông không đó, từ Kampuchia đến Hạ
Lào, nếu không thì đại đội đã banh ta lông từ lâu rồi.
Vài phút sau pháo ngưng, các pháo thủ lại kéo về và bắt
theo một người mà họ tin tưởng là tiền sát viên của VC, anh chàng
này đang núp thấy lính ùa ra tưởng bị lộ bỏ chạy, thế là
bị tóm cổ, không biết có phải là đề lô hay không nhưng mà
sau đó không còn bị pháo nữa, pháo thủ chạy tránh pháo địch
mà cũng làm được việc.(?)
Cuối tháng 4 đại đội di chuyển từ trong núi ra quốc lộ, gần
ngay phía Nam đầu cầu Bến Đá chờ xe để ra Đông Hà, lúc này
dân chúng di tản rất nhiều, chật cả đường lộ. Sáng 1 tháng
5 lên xe, chạy qua cầ́u Bến Đá một khoảng cách không xa
lắm,thì xe ngừng lại, đứng trên xe nhìn đoàn người đông đúc
đang gồng gánh di chuyển về hướng nam, lúc này pháo cũng
bắt đầu rơi, tôi cứ tưởng là kẹt xe, khoảng gần 10 phút sau
pháo rơi nhiều hơn, có tiếng hô lớn
- Đại Đội 3 bên trái, Đại Đội 1 bên phải. phục kích xuống xe
xuống xe.
Chúng tôi nhảy lẹ xuống nằm dọc theo đường xe lửa song song
với quốc lộ, pháo rơi như mưa vào đoàn người chạy loạn,
trên mặt đường tất cả như vỡ tung, từ trong núi tiếng đại
liên cũng như đại bác không giật bắn thẳng ra đường lộ như
càn quét những gì còn sót lại. Tôi dõi mắt nhìn theo một
đoàn người đang chạy tới, bỗng một tiếng nổ̀ vang lên, lẫn
trong đám khói những xác người tung tóe, đoàn người đi sau
khựng lại vài giây rồi lại lao tiếp về phía trước mặc cho
pháo vẫn rơi, và tất cả từ từ gục ngã, chúng tôi nhìn mà
không thể làm gì hơn được chỉ hét lớn kêu họ đi xuống
khoảng trũng giữa đường lộ và đường xe lửa để tránh đạn.
Một đoàn xe thật dài đang bốc cháy, những chiếc xe cứu
thương với chữ thập đỏ lớn cũng không thoát khỏi,một chiếc
trực thăng bay thật thấp ngang qua, tôi đưa mắt nhìn, vừa quay
đầu qua, quay lại nó đã rớt và nổ tung. Cả một đoạn đường
như bị bao phủ bởi trận địa pháo của Cộng quân, khói lửa lan
tràn che cả một bầu trời.
Đến gần trưa thì pháo cũng đã thưa bớt, nhưng trên con đường
lộ chỉ còn lại một bãi hoang tàn, cả một đoàn xe dài đang
bốc cháy, xác người đầy trên mặt đất, cả hai bên quốc lộ,
ngườị chết đủ mọi tư thế.
Lúc này thì tôi được biết Thiếu tá Huệ Tiểu Ðoàn Trưởng̣ đã
bị thương, đoàn xe phiá trước đã chạy thẳng ra Quảng trị,
chỉ có Đại Đội 1 và Đại Đội 3 bị kẹt lại, Đại úy Trân ra lệnh
3 trung đội dàn hàng ngang và bắt đầu tiến lên, một đơn vị
thiết giáp gồm M41 và M113 từ cầu Bến Đá tiến ra yễm trợ,
mặc dù có thiết giáp yểm trợ nhưng với một địa thế trống
trải chỉ toàn là một giải cát mênh mông tới tận chân núi,
bọn bộ binh của Cộng sản Bắc Việt cũng đã có mặt, phía
trước các trung đội bị cầm chân nơi những gò cát nhỏ,
thiết giáp ta bắn rất dữ dội về phía trước, nhưng cũng không
thể tiến xa hơn được vì từ chân núi đại bác không giựt của
địch bắn ra cũng không kém, Đại úy Trân bảo tôi:
- Anh để đồ ở đây lên phụ tải thương với những người khác
nhớ men theo xe thiết giáp.
Lần theo một chiếc M 113 tôi bò tới gần tuyến đầu, thấy Trung
si nhất Võ̃ hét to lên một tiếng xung phong. Ông lao về phía
trước cùng 2 người lính và những loạt đạn nổ lên, tôi bò̀
lên và tuột xuống một giao thông hào, có khoảng 15 xác quân
chính quy Bắc Việt. Trung sĩ nhất Võ̃ miệng chửi thề giọng Hố
Nai:
- Bắn hết không tha một thằng nào.
Các tiểu đội của Hạ sĩ nhất Diệp Bưởi, Trung sĩ Dũng, Trung
sĩ Tiêm, Trung sĩ Ngâm, Hạ sĩ Lợi, Sơn cũng đang bắn ráo riết
và cố bò lên, nhưng tiến được chẳng bao nhiêu, Cộng quân đã
có mặt ở đây từ hồi nào rồi. (lúc này không hiểu pháo
binh biến đi đâu hết, không phản pháo,cũng như yễm trợ ?)
Tôi được lệnh lên phụ tải thương nhưng chẳng lo phụ tải, chỉ
bò lên loanh quanh lo xem rồi bò về, nhìn trên đường từ cầu
Bến Đá một chiếc xe Jeep Wilson chạy tới ngang đại đội ,nhảy
xuống 4 phóng viên ngoại quốc, đang khi họ loay quay đặt máy
quay phim, một phát đại bác không giật bắn trượt qua xe và nổ
bên kia đường, chiếc xe phóng chạy lui về cầu, tốp phóng
viên xuống mé đường gần PC đại đội quay được vài phút thì
cũng cuốn gói dzọt lẹ vì đạn bắn dữ quá.(1972,một người
bạn ở Saigon cho biết đã thấy tôi trong đoạn film thời sự,
của trận đánh này)
Gần chiều đại đội lui quân ,thiết giáp cũng rút về cầu, khi
đại đội lui gần tới cầu, phía bên kia đường một toán lính
nhào tới vừa chạy vừa la:
- Đừng bắn đừng bắn quân mình, quân mình.
Dẫn đầu là một Trung úy Sư Đoàn 3, khá đông trên dưới 100
người, đa số là Bộ Binh, có cả lính Biệt Ðộng Quân và có
vài người lính TQLC. Đại úy Trân ra lệnh tước hết vũ khí,
họ cho biết, khi nghe có tiếng súng nổ ở đây, biết là có
lính mình nên cố chạy tới, họ còn cho biết có một đơn vị
thiết giáp đang bị chận đánh và đang cố tiến về, khi Đại
Đội về tới cầu Đại úy Trân bảo họ:
- Đêm nay các ông không một ai được qua cầu chỉ được ngủ
trước cầu mà thôi vì tình hình an ninh, sáng mai mới được
qua.
Qua cầu Ông phân tuyến thật nhanh, đầu cầu phía Bắc bên trái
hướng tây là trung đội 3 của Thiếu úy Lai bọc từ đầu cầu
tới cầu xe lửa , một tiểu đội được đặt nằm ngay trên cầu xe
lửa, bên phải là trung đội 1 cuả Thiếu úy Huyền bọc quanh chân
cầu, đầu cầu phiá nam bên phải là Trung đội 2 của Thiếu úy
Dũng kéo dài tới xóm nhà dọc bờ sông, Trung đội 4 dọc bờ
bên trái PC nằm ngay chân cầu. Ông ra lệnh dù đây là cây cầu
có vị tri sẵn nhưng không được đốt lửa tránh bị bắn B40.
Tất cả như yên tịnh ngoài tiếng súng từ máy bay bắn và
những tiếng nổ từ hướng Quảng trị, chúng tôi đều mong mỏi
chờ đợi đoàn xe thiết giáp trở về, ngồi trong một công sự
ngay chân cầu tôi hỏi Đại úy Trân:
- Ông thầy, tại sao không cho họ qua cầu, nếu đêm nay Cộng quân
tấn công thì họ sẽ như thế nào?,
Ông nhìn tôi trả lời giọng trầm xuống,
- Biết như vậy nhưng tình hình này không thể làm khác hơn,
giờ đã tối, cho họ đi qua, phía sau không có ai kiểm soát
họ, nếu như trong đó có địch trà trộn ,thì rất là nguy
hiểm vì phía sau có đơn vị thiết giáp, nó chỉ cần trà
trộn và phá đơn vị thiết giáp là tất cả sẽ rối loạn
ngay, trời sáng mới có thể kiểm soát được, lúc đó mới có
thể cho họ qua cầu, nếu đêm nay địch tấn công, họ chỉ còn
đường chạy và nhảy sông bơi về.
Đêm trôi qua nhanh trong sự chờ đợi không ngủ, xung quanh cây
cầu vẫn yên tĩnh, trên bầu trời phía Bắc đạn bắn ra từ
những chiếc Hỏa Long, tiếng pháo nổ lẫn bom vẫn không ngớt.
Trời vừa hừng sáng, lệnh cho đoàn người qua cầu, đứng bên
thành cầu, đưa cho một người lính BÐQ đi qua một điếu
thuốc,tôi hỏi anh
- Tối có ngủ được không anh!.
Anh ta trả lời
- Lo muốn chết nên thao thức cả đêm, chỉ mong trời mau sáng.
Ngay phía sau khúc quẹo, nơi đơn vị thiết giáp đóng quân, xe
GMC cũng như xe cứu thương đã có mặt để đón những người về
tới. Nhưng mà chẳng có bao nhiêu người về qua cây cầu này,
tất cả hình như đã nằm lại trên chặng đường oan nghiệt,
đoàn xe thiết giáp cũng chưa thấy tăm hơi. Lúc đầu tôi cứ
tưởng đại đội sẽ tiếp tục tiến quân, nhưng Đại úy Trân cho
biết tất cả các đơn vị ở Quảng Trị đã rút vì vậy đại đội
sẽ đóng ở đây, bảo vệ cầu cũng như chờ đón những người
thoát về, cầu này trở thành tuyến đầu, Cộng quân có thể
sẽ tấn công mạnh để tiến quân về Huế.
Ở cầu Bến đá mặc dù có sẵn các công sự phòng thủ, nhưng
khi nghe nói đây là vị trí đầu, trận đánh lớn có thể xảy
ra ở đây, tôi liền liên tưởng tới những cuốn film từng xem,
những trận tấn công ác liêt của quân đồng minh khi tấn công
một cây cầu của quân Đức.Tôi đào một cái hố ở đầu cầu
phía Nam, cách đường lộ chỉ có một thước, Đại úy Trân thấy
vậy nói
- Có sẵn hầm kiên cố phía trong, sao anh lại ra đào ở đây".
Tôi trả lời rất là ngon lành
- Ông Thầy, tôi nằm ở đây, thằng Việt cộng nào lọt qua cầu là
gặp tôi liền.
Hạ sĩ Tài khuyên tôi
- Chổ này nguy hiểm lắm, hãy xuống gầm cầu với PC cho chắc
ăn.
Tôi trả lời cũng rất cứng
- Không sao đâu, trận này phải đánh cho bọn Cộng quân biết
mặt. Ngày hôm qua bọn chúng bắn cả vào dân thường chạy
loạn, trận này phải trả hận" (?)
Tôi góp ý với Hạ sĩ Tài và Châu:
- Ðừng nằm trong các công sự nổi, Việt cộng khi tấn công nó
sẽ thụt banh ta lông trước khi tràn qua, đào một cái hố là
chắc ăn.
Mọi người ai cũng chuẩn bị cho mình một vị trí sẵn sàng
chiến đấu. Tiểu đội nằm ở cầu xe lửa vào xóm nhà mang ra
những tấm ván, vạt giường,để lót trên cầu làm vị trí
ngồi cho vững, vì giữa 2 thanh tà vẹt sơ sẩy là lọt xuống
cầu liền, ai cũng lấy cho mình 2 đến 3 cây M72, hai trung đội
ở đầu cầu phía Bắc ai củng có từ 4 đến 5 cây, tiểu đội ở
cầu sắt người nào cũng thủ khá nhiều M72, vì đây là vị
trí quan trọng nhất, thiết giáp địch lọt qua cầu sẽ gặp
tiểu đội này, khoảng cách giữa hai cầu không xa lắm, cho nên
nếu bắn là khỏi trật, tôi cũng lấy cho mình 3 cây với niềm
phấn khởi trong giấc mơ, một trận đánh lớn trong đời, chiếc
nào lọt sổ qua được cầu là gặp tôi ngay, tên bộ binh nào
đặt chân lên cầu là ngay tầm ngắm của tôi, để sau này còn
có dịp về Sàigòn bốc phét với bạn bè.
Hôm nay là 2 tháng 5 một ngày nóng gắt, bên thành cầu chúng
tôi để những thùng nước được múc từ dưới sông lên, để cho
những người trở về uống, nhưng mà chẳng có bao nhiêu người
sống sót về tới, tất cả chỉ chờ đợi trong niềm hy vọng
mong manh, cũng chẳng có tin gì của đơn vị thiết giáp rút
vê. Phía Bắc tiếng bom, tiếng pháo vẫn ầm ỹ, người lính
công binh cũng đã tới, Đại úy Trân ra lệnh gài mìn nhưng không
gắn ngòi nỗ, dù là ngòi điều khiển, khi nào có lệnh của
Ông thì mới được gắn. Mìn thay vì đặt ở chân cầu như thường
thấy trong film, ở đây mìn gắn ngang giữa cầu ( dù sao cũng
có hai trung đội,nếu chưa có gì mà phá cầu, làm sao họ có
thể rút về, phá cầu là trường hợp cuối cùng, khi không
thể giữ cầu được nữa)
Chiều xuống nhanh, Đại úy Trân kêu tôi tới và nói
- Anh mang súng đi với những người trung đội 4 mang mìn chống
chiến xa đi đặt phía bên kia dốc, nhớ đặt nhanh lên,trời sắp
tối rồi
Tôi thắc mắc
- Ông Thầy! Một mình tôi mang súng lỡ có địch thì làm sao
bắn nổi
- Không lo chi, phía trước có tiền đồn của Tiểu Ðoàn 9. Đại úy
Trân trả lời.
Tới đầu dốc, chúng tôi nhìn quanh chẳng biết tiền đồn TĐ 9
nằm ở góc nào, một người nói
- Ðặt ngay đây đi rồi rút lẹ, ghê qua
Mặc dù cũng hơi lo, nhưng tôi nói không được, ở vị trí nầy đại
đội còn thấy để yểm trợ, đi thêm chút nữa, qua khỏi dốc,nhìn
thấy cảnh hoang tàn rờn rợn, tất cả im lìm trong sự chết
chóc, tôi nói nhanh
- Được rồi đặt ngang giữa đường rồi rút lẹ
Mọi người đặt mìn xuống đường và rút lui thật le. dĩ nhiên tôi
cũng dzọt thật nhanh chẳng cần nhìn những quả mìn đả được
đặt có đúng không. Về tới cầu tôi kéo giây kẽm gai giăng ngang
đường lộ. Đại úy Trân hỏi tôi xong chưa, tôi nói mặt đường
cứng không thể đào nên chỉ đặt ngang trên đường mà thôi,
Trời tối dần,mọi người điều chờ đợi, chờ đoàn xe thiết
giáp trở về, chờ một cuộc tấn công lớn. Đại úy Trân nói
- Cây cầu này có tọa độ sẵ̃n, nhưng Cộng quân sẽ không pháo
vào đây đâu (?), vì chúng cần cây cầu này để tiến về Huế,
bọn chúng sẽ dùng chiến xa và bộ binh tấn công,nên mọi
người phải cẩn thận và chú ý,
Đứng nhìn về hướng Bắc tôi bắt đầu nghĩ về những cuốn
film từng xem, tôi mơ đến một trận đánh, một trận thật lớn
vì nơi đây đã trở thành tuyến đầu, bọn CSBV muốn tiến về
Huế phải vượt qua được đây, trong khi chúng tôi được lệnh
bất cứ giá nào cũng phải giữ vững chận bọn chúng lại và
chờ đón các đơn vị bạn thoát vê. Xung quanh vẫn hoàn toàn
yên tịnh, xa xa về hướng Quảng Tri le lói ánh sáng hỏa châu
cùng những tràng súng từ máy bay bắn xuống. Nhơn mang máy
cho biết máy bay phát hiện Cộng quân ra lục lọi ở đoàn xe
cháy bị máy bay bắn, trời về đêm nhưng mà khá nóng, tôi ở
trần ra giữa đường trải áo giáp nằm nhìn trời và mơ với
giấc mơ một trận chiến, tôi sẽ đánh đẹp như cinéma, nhớ
hình ảnh những người lính Đức leo lên xe tank ném lựu đạn,
tôi mơ mình sẽ làm y như vậy ,vì thiết giáp CSBV qua cầu sẽ
chỉ cách tôi có một thước, chắc chắn trận này tôi sẽ làm
đẹp, không đẹp không ăn tiền, đang mơ màng nghĩ ngợi, tiếng
Đại úy Trân vang lên
- Sao lại nằm ở đây, tới gần hố mà nằm, nằm đây rất nguy
hiểm, Việt cộng tấn công là bắn trúng anh liền, hoặc thiết
giáp nó càn qua sẽ̀ cán anh tan xương ngay.
Nghe thế tôi lùi vào gần hố, nằm trong sự chờ đợi, suy
nghĩ trận tấn công tới ...từ từ tôi thiếp đi....
Hơn nữa đêm lệnh báo động ban hành, quay nhìn thấy Đại úy
Trân cùng hai hiệu thính viên đứng ngay công sự cách tôi khoảng
vài mét, hình như có thiết giáp, tôi lắng nghe nhưng chẳng
nghe thấy gì, dù vậy tất cả M72 cũng được dương ra hết để
đề phòng, chờ hồi lâu cũng chẳng thấy gì, tôi lại nằm
ngữa ra, khá lâu sau, tôi bật người dậy, phía trước có
tiếng kêu
- Thiết giáp về, thiết giáp về.
Cùng lúc toán tiền đồn của Tiểu Ðoàn 9 chạy về và cho biết
có thiết giáp, Đại úy Trân ban lệnh
- Mọi người phải chú ý và cẩn thận, có thể là thiết
giáp mình rút về, có thể là thiết giáp Cộng quân.
Ông ra lệnh người lính công binh ra gắn ngòi nổ để đề phòng
trường hợp bất trắc có thể xảy ra, tôi vẫn ở trần ngồi
trên miệng hố, người lính công binh tay xách dây đạn và ngòi
nổ đi ngang qua , tất cả vẫn im lìm, nhìn người lính công
binh đi gần tới chổ đặt mìn, bất thình lình một tràng
thượng liên nổ chát chúa, đạn xẹt dọc theo đường bên cạnh
tôi, người lính công binh nhào sát thành cầu, cùng lúc tôi
nghe tiếng rú của thiết giáp, chụp áo giáp chưa kịp khoát
vào người, thì mọi sự xảy ra thật nhanh, nhanh hơn tôi
tưởng, tôi không biết dùng từ nào để diễn tả vì đây cũng
không phải là một cuộc tấn công, cũng không phải là cuộc
thăm dò mở đường, trận này chỉ có bọn Vc là hiểu tại sao
(?).
Chưa kịp mặc áo giáp vào người thì nghe tiếng la
- Thiết giáp Việt cộng
và một loạt M72 vang lên, từ hai phía ở đầu cầu phía Bắc
những vệt sáng của M72 xẹt trong bóng tối, một khối lửa
bùng lên, chiếc thứ nhất khựng lại trước cầu , chiếc thứ
2, thứ 3 cứ lao tới bị cùng chung số phận, những khối lửa leo
qua cầu. Từ cầu sắt, dù chỉ là một khối lửa đang chạy,
những loạt M72 bắn bồi vang lên. Cả bầu trời được thắp
sáng bởi M72 và những khối lửa di động. Cầm khẩu M72 trong
tay, nhìn những khối lửa chạy qua, hơi nóng tạt vào mặt,
thấy những bóng người dãy dụa và nhảy ra khỏi xe, tôi bỏ
cây M72 xuống chụp vội cây M16, nhưng thật xui xẻo cho tôi,
bọn Việt cộng chỉ nhảy qua phía bên kia đường phía trung đội 2
những tràng M16 vang lên, tất cả mọi việc xảy ra và kết
thúc trong thời gian chưa tàn một điếu thuốc, tiếng chiến xa
chạy dọc phía bên kia bờ sông rồi im bặt. Tiếng Đại úy Trân
lại vang lên
- Cẩn thận đây có lẽ là toán mở đường, còn toán đi sau.
Rồi tôi lại nghe tiếng Ông lầu bầu
- Đốt sớm quá rồi
Tôi hỏi Hạ sĩ Nhơn mang máy
- Ông Thầy cằn nhằn gì vậy?
Nhơn cho biết
- Trong khi thiết giáp địch bị bắn ỡ đây, Đại Đội 1 phía bên
cầu gô ̃(hướng Đông bên kia làng Bến Đá) đã vội vã đốt
cầu, vì sợ thiết giáp CSBV sẽ tràn qua tấn công,
(Chắc Ông cũng có ý nghĩ như tôi, khoan vội đốt và phá cầu
,chờ nó tới không chừng cũng nướng thêm vài em như bên đây,
tiếc thiệt! )
Người lính công binh lồm cồm ngồi dậy may mà anh ta đủ bình
tĩnh không nhảy xuống cầu, xích thiết giáp cán bẹp một
hộp đạn của anh ta, chúng tôi ngồi chờ trận tấn công kế
tiếp nhưng chẳng thấy gì, tiếng thiết giáp rồi cũng im
bặt, chỉ còn lại những tiếng đạn nổ của những chiếc xe
bị cháy, cả cây cầu được thắp sáng bởi những chiếc xe bị
cháy. Một chiếc nằm ngay trên đường sau lưng tôi khoảng 10
thước hơi nóng phừng phực, chờ mãi không thấy gì, bực mình
tôi chửi thê
- Mẹ, Cộng quân đánh cái kiểu gì đây, lao qua như chạy đua,
mới bị bắn có mấy chiếc là chạy hết mẹ rồi.
Đương nhiên là tôi hoàn toàn thất vọng, mơ một trận đánh
lớn , nhưng xẹt một cái chưa đầy 10 phút là xong, không bắn
lấy một phát đại bác nào vào vị trí cầu, ngay cả một
phát AK cũng không, ngoại trừ một tràng thượng liên mở đường
có lẽ chưa đầy 20 viên, còn tôi chọn một vị trí tuyệt vời,
bao nhiêu chuẩn bị, cuối cùng chẳng bắn được phát nào, ngay
cả một phát M16 cũng... khôôông .
Trời bắt đầu hừng sáng, lửa trên các chiến xa bị cháy
cũng đã tắt bớt, chỉ còn những đốm nhỏ, khói nghi ngút,
lẫn mùi thịt cháy khét lẹt, tôi xách súng lao qua phía
trung đội 2 , mong vớt vát kiếm chút cháo, gặp Hạ sĩ Lợi,
tôi vội vã ho
- Sao có gì không?
Hạ sĩ Lợi khoái chí, vừa cười vừa nói
- Tiểu đội tớ đang ghìm súng sẵn sàng, nghe lịch bịch, tụi nó
nhảy ngay trước mặt, chỉ việc bóp cò,
Đại úy Trân cho lệnh phải lục soát thật kỹ, nghe tiếng lu bu,
tôi chạy tới, bốn người lính đang bao một căn nhà, lục lạo
lung tung.
- Tìm gì vậy các bạn,tôi hỏi
- Có bóng người xẹt vô nhà nhưng tìm mãi không thấy.
Hạ sĩ Lợi đi tới nói
- Tụi mầy dang ra xa hết đi để đó tao,
và ông ta châm lửa, từ trên gầm nhà, một tên địch nhảy xuống
và bị tóm cổ,
Chẳng được cái tích sự gì, tôi bước lên đường nhìn , trước
đầu cầu phía Bắc,3 chiếc lũi 2 bên lề đường. Sau cầu phía
Nam khoảng vài chục mét, ngay lề đường phía Đông 2 chiếc xe
leo chồng lên nhau, 2 chiếc khác đâm vào lề đường, ngay giữa
đường, bên cạnh một chiếc đang còn nghi ngút khói, một xác
chết đang ở tư thế quì khom lưng, có lẽ anh ta đã cố nhảy
ra ,nhưng vừa chấm đất thì chết, nhìn xác cháy trần truồng
nức nẻ.Tôi thật không hiểu bọn CSBV tính gì (?), lao qua cầu
như chạy đua, bộ tưởng lính miền nam chết hết rồi hay sao,
hay là bọn này chưa biết đến M72, cứ tưởng như hồi xưa, một
đại đội chỉ có một cây không giật 57, chưa kịp nạp đạn là nó
đã nhào tới cán. Trở lại PC cũng không thấy có lệnh gì
mới, tôi bỏ̉ súng đi trở lại trung đội 2 ,chợt nghe một phát
súng dưới bờ sông, nhìn xuống thấy Hạ sĩ nhất Quang (Quang
râu) đi xuống
- Có gì không anh Quang, tôi hỏi
Không trả lời chỉ có chưởi thề thầm thì
- Mẹ, không còn thằng nào bò ra cho tao bắn luôn.
Ngay một bụi cây sát bờ 1 cái xác nằm đó, đứng nhìn quanh
một lúc Quang râu bỏ đi lên. Tôi đứng một hồi, vừa xoay
người định bước đi thì một bóng người từ bụi cây ngay bờ
nước bò ra, phản ứng tự nhiên tôi lao đến bằng một cú đá,
đè nó xuống,vừa rút lưỡi lê mang trên túi áo giáp ra, tên
Cộng quân la lên
- Em lạy anh, đừng giết em, em còn cha còn me.
Nghe thế,tôi ngừng lại và hỏi
- Ðược rồi tôi không giết ông đâu, đứng lên, tại sao giờ này
mới chui ra?
Anh ta trả lời
- Thấy anh hồi nãy bắn dữ quá nên không dám ra hàng, may mà
anh không mang súng nên em mới dám ra.
Dẫn tù binh về đại đội Đại úy Trân bảo tôi đem ra phía sau giao
cho Tiểu Ðoàn 9. .Đàng sau đơn vị thiết giáp, ngay một chòi
tranh, lô nhô nhiều antenn ,có lẽ đó là PC Tiểu Ðoàn 9, khi tôi
dẫn người tù binh này đến, một người nhảy ra, người tù
binh ngồi hụp xuống miệng kêu lên. Trông tướng anh ta rất là
sợ hãi, tôi nói
- Không sao đâu giờ họ không giết anh đâu, yên tâm.
Và tôi đi trở về đại đội, ngang qua đơn vị thiết giáp, tôi
hỏi
- Ê mấy ông bộ tính sẵn sàng lui quân hả ?
Những người lính thiết giáp chỉ nhìn tôi cười. Tôi hỏi vậy
vì thấy những chiếc M41 pháo tháp thì quay về hướng cầu,
nhưng đầu xe thì quay về Huế.
Đứng ngay đầu cầu phía Nam, cầm ca café mà Hạ sĩ Châu mới
pha, quay qua hỏi Nhơn, có tin gì mới không, Nhơn lắc đầu. Đơn
vị thiết giáp rút về có lẽ đã đi hướng khác, hay là đã
bỏ xe chạy bộ theo hướng biển, nhìn về Quảng Tri, những
tiếng nổ vẫn ầm ỹ vang lên, nhưng mà cũng rất là đáng
ngạc nhiên.Từ hướng Bắc cầu Bến Đá là vùng đất chết,
khói vẫn bốc cao, pháo, bom vẫn nổ ầm ỹ, trước đây một
ngày pháo VC còn bắn tới tấp trên đường quốc lộ, đoàn
thiết giáp VC mới bị bắn tối qua, số còn lại quay đầu bỏ
chạy, thế mà bọn VC lại không pháo một trái nào vào khu
vực cầu , cũng như phía sau. Phía Nam cầu Bến Đá mọi sự
như yên tĩnh ,như không có gì xảy ra (?).
Cũng rất may, đại đội chận được thiết giáp, Đại úy Trân cũng
không hỏi tôi về những quả mìn tôi dẫn đi gài sao không nghe
nổ trái nào,có lẽ bọn CSBV dọn sạch hay toán trung đội 4
chẳng ai rút chốt kích hoả.
Khoảng trưa, lệnh tất cả đại đội chuẩn bị rút, đơn vị lui qua
phía Nam cầu, người lính công binh đang kiểm soát lại mìn và
ngòi nổ để phá cầu, nhưng không đặt mìn ở chân cầu để phá
sập như thường thấy, mà lại đặt ngay trên mặt cầu.
Một tiếng nổ lớn vang lên, khi khói tan, Đại úy Trân đến xem
và hỏi người lính công binh
- Anh chắc chắn là thiết giáp CSBV không qua được không?
Người lính công binh trả lời
- Chắc chắn thẩm quyền, khoảng cách này thiết giáp không
vượt qua được.
Tôi bước đến nhìn, cây cầu bị cắt làm đôi, một khoảng khá
rộng , tôi thắc mắc hỏi
- Đại úy sao không phá sập luôn cho chắc ăn, lỡ Việt cộng bắc
ván hay cái gì đó thì sao?
Ông trả lời cũng rất gọn
- Cây cầu này sau này chúng ta còn sử dụng lại, phá cách
này mục đích để cản thiết giáp của chúng mà thôi. Cây cầu
xe lửa cũng không bị phá, Ông nói để cho những người thoát
về còn có thể qua sông.
Khi đại đội sắp di chuyển, bỗng có tiếng la lên
- Có người bên kia sông.
Bên kia hai bóng người đang đi xuống dốc, đó là hai đứa bé,
Đại úy Trân nói
- Hai ông nào qua bồng các em, tụi nó nhỏ quá không thể đi
qua cầu sắt được.
Hai người lính bỏ đồ xuống, nhanh nhẹn nhảy trên những thanh
tà vẹt của đường rầy và bồng chúng qua cầu. Chúng còn bé
lắm, đứa lớn chỉ khoảng 4 hay 5 tuổi, đứa kia chỉ đi chập
chững, miệng kêu lên "nước ,nước", bọn chúng sống sót trên
một đoạn đường dài của tử thần giờ mới lang thang về tới,
nước mắt đã không còn trên hai gương mặt hốc hác, cha mẹ
chúng giờ nằm đâu đó trên quốc lộ, và thằng bé nhất có
lẽ nó cũng chẵng biết chuyện gì xảy ra, đứa lớn lôi đi đâu
thì đi đó. Đại úy Trân nói
- Bồng chúng ra sau cho thiết giáp chút nữa họ cũng rút,
họ sẽ chở chúng đi, về tới Mỹ Chánh sẽ có người lo cho
chúng, còn chúng ta đi bộ.
Và đại đội từ từ đi bộ dọc theo quốc lộ kéo về Mỹ Chánh,
ngoái đầu nhìn lại hình dáng hai cây cầu y như nguyên vẹn,
không biết sau này cây cầu xe lửa có bị phá hay hư hại gì
hay không ?.
Qua cầu Mỹ Chánh đại đội vào đóng trong một cái làng (hình
như làng Lương Điền, lâu quá nhớ không rõ). Ở đây mọi nhà
sinh hoạt vẫn như bình thường không có vẻ gì là đang có
chiến tranh, vài ngày sau đại đội lại di chuyển vào căn cứ
Hoà Mỹ̃, tại đây đại đội gặp lại tiểu đoàn, Đại úy Tôn Thất Trân
từ giã đại đội về tiểu đoàn giữ chức vụ Tiểu đoàn phó, Đại
úy Nguyễn văn Kim làm Tiểu đoàn trưởng. Thiếu tá Huệ không
trở lại tiểu đoàn nữa.Thiếu úy Tranh lên Trung úy cũng rời đại
đội sang đại đội khác.
Trung úy Tăng Bá́ Phụng thay Đại úy Trân làm Đại Đội Trưởng ,
Thiếu ú́y Lưu từ ban 3 Tiểu Ðoàn về nắm Đại Đội Phó thay Trung úy
Tranh.
Tại căn cứ Hòa Mỹ, Tiểu Ðoàn chuẩn bị cho một cuộc hành
quân mới, cuộc hành quân mà đời lính TQLC mơ ước, giấc mơ
từ dưới nước tiến lên bờ cho xứng danh Thủy Thần Mũ
Xanh........cuộc đổ bộ vào bờ biển MỸ THỦY
Switzerland tháng ngày lưu vong 2005
MX NGUYỄN TÍN
Tiến trình thành lập và phát triển BC TQLC
Chiến sử TQLC
Binh Chủng TQLC
Sơ lược về BC TQLC
Trung Tá Lê Quang
Trọng - Chỉ Huy Trưởng TQLCVN đầu tiên
Đại Úy Bùi Phó Chí vị
Tiểu Ðoàn Trưởng TQLC đầu tiên
Trung Tá Lê Nhữ Hùng -
người đã góp công nhiều cho sự hùng mạnh của Ðoàn Quân Mũ Xanh
Tiến trình thành
lập Chiến Đoàn & Lữ Đoàn
Lữ Đoàn 258
Lữ Đoàn 369
Tiểu Đoàn 1 - Quái Điểu
Tiểu Đoàn 1 PB - Lôi Hỏa
Tiểu Đoàn 2 - Trâu Điên
Tiểu Đoàn 3 - Sói Biển
Tiểu Đoàn 4 - Kình Ngư
Tiểu Đoàn 5 - Hắc Long
Tiểu Đoàn 6 - Thần Ưng
Tiểu Đoàn 7 - Hùm Xám
Tiểu Đoàn 8 - Ó Biển
Tiểu Đoàn 9 - Mãnh Hổ
Tiểu Đoàn Tổng Hành Dinh
Tiểu
Đoàn Truyền Tin
Pháo Binh TQLC
Viết cho những người pháo
thủ Mũ Xanh
Một đoạn đường trong
cuộc đời Y Sĩ TQLC
Mật khu Đỗ Xá
Chiến
dịch Sống
Tình Thương
Hành quân
Hội Đồng Sẩm
Tiểu
Đoàn 2 -
Trận An Qúi
Tiểu Đoàn 2 - Trận
chiến Tam Quan
Tiểu Đoàn 3
- Trận Bàng Long, Cay Lậy
Tiểu Đoàn 4
- Trận Bình Giả lúc khởi đầu
Tiểu Đoàn 4 -
Bình Giả ơi! Còn nhớ mãi
Tiểu Đoàn 5 - Trận
Mộ Đức
Tiểu Đoàn 5
- Trận Mộ Đức & Cái chết của vị TĐT
Chiến
Đoàn A -
Trận Phụng Dư
Chiến Đoàn A
- Trận
Đức Cơ
Chiến Đoàn B và TĐ-5
Dù Truy Kích CQ ở Ba Gia
Chiến
Đoàn B - Cuộc hành quân đổ bộ Deckhouse V Sóng Thần
Tiểu Đoàn 6 - Trận
Mậu Thân
TQLC Trong
Tết Mậu Thân
Chiến Đoàn A
- Trận Mậu Thân
Hình Ảnh T/T Nguyễn Văn Thiệu
thăm TĐ2/TQLC
Cuộc
hành quân qua Cambodia
Tiểu
Đoàn 4 - Hành quân Cambodia
Tiểu
Đoàn 7 - Những ngày đầu
Tiểu
Đoàn 8 - Trận Cam-Bốt
Lữ
Đoàn B - Vượt biên qua Kampuchia
Hành
quân Lam Sơn 719
Tiểu
Đoàn 1 PB - Lôi Hỏa sang Lào
Tiểu
Đoàn 2 - Hành quan Lam Sơn 719
Tiểu
Đoàn 3 PB - Căn cứ hỏa lực Hồng Hà
Tiểu
Đoàn 4 - Đêm Hạ Lào sao dài quá!
Tiểu
Đoàn 9 - Trận chiến Ba Lòng
Tiểu
Đoàn 9 - Trận chiến Động Cù Mông
Khoá 22 và Lam Sơn 719 Hạ Lào
TQLC/VN và cuộc tấn công của csBV tại Vùng I
Tiểu
Đoàn 3 - Tại
Đông Hà
Tiểu
Đoàn 3 PB - Tay đôi với tụi nó...
Tiểu Đoàn 4 - Mùa
hè đỏ lửa
Tiểu
Đoàn 5 - Những ngày đầu
Tiểu Đoàn 6 -
Thần Ưng trong mùa hè đỏ lửa
Tiểu
Đoàn 6 - Xé xác tăng địch
Tiểu
Đoàn 7 - Ngày đầu cuộc chiến
Trận QT 72 của Lữ Đoàn 258 TQLC
Lữ
Đoàn 258 - Chiến thắng Quảng Trị tháng 4, 1972
Công
sản BV bị TQLC đánh bại tại Đông Hà
Hành
lang máu
Tiểu
Đoàn 9 - Trận chiến cầu Bến Đá
Tiểu
Đoàn 9 - Rừng núi Barbara
Lữ
Đoàn 369 - Trân sông Mỹ Chánh
Tái
chiếm Cổ Thành Quảng Trị ngày 19-6-1972
Tiểu
Đoàn 1 - Thử lửa đầu tiên
Tiểu
Đoàn 1 - Nhảy vào Triệu Phong
Tiểu
Đoàn 1 - Đổ bộ trong lòng địch
Tiểu
Đoàn 1 PB - 20,000 đạn đại bác mỗi ngày
Tiểu
Đoàn 2 - Cuộc chiến Cổ Thành Quảng Trị
Tiểu Đoàn 2 -
Tiêu diệt chiến xa CSBV thuộc Tr/Đ Tăng-Thiết Giáp 202
Tiểu
Đoàn 2 - Tái chiếm Dinh Tỉnh Trưởng & Toà Hành Chánh Quảng Trị
Tiểu
Đoàn 3 & 6 - Tiến về Quảng Trị
Tiểu
Đoàn 3 - Dựng cờ
Tiểu
Đoàn 5 - Hắc Long dậy sóng
Tiểu
Đoàn 5 - Đánh trên đầu địch
Người
Pháo Thủ TQLC trong cuộc chiến 1972
Pháo
Binh TQLC và trận Quảng Trị
Cờ
bay trên Cổ Thành Quảng Trị
Tiểu
Đoàn 2 - Cửa Việt, một chiến thắng vẻ vang và ngậm ngùi
Tiểu
Đoàn 3 PB - Trước khi ngưng bắn
Tiểu
Đoàn 4 - Hành quân Cửa Việt
Lữ
Đoàn 258 - Chiến tích sau cùng
Hương
lộ 555 lẻ loi
Tiểu
Đoàn 7 và Lữ Đoàn 147
Lữ
Đoàn 147 - Di tản chiến thuật
Tiểu
Đoàn 4 - Trận đánh cuối cùng
Tiểu
Đoàn 9 - Trận đánh cuối cùng
Bãi
biển Non Nước: Một kết thúc tức tưởi, oan nghiệt
Vị
TĐT cuối cùng của Tiều Đoàn 1 Quái Điểu
Y Sĩ TQLC: Những người không thích sống lâu