Trang thơ Nguyễn Minh Châu
Thơ - Tuấn TT
Chùm thơ Đông Hương
Thơ - Huy Văn
Thơ Văn 2020
Thơ Văn 2019
Thơ Văn 2018
Thơ
2017 - 2022
Thơ Văn 2023
Sinh nhật
Chuyện về nguồn
Nhớ Cha
Thu chiều… lặng lẽ
Chim kêu… nỗi lòng
Nhìn Thu … Thương Phận
Huynh đệ chi binh
Quanh thau rượu
Hoàng hôn bên
đồi
Nén hương
mùa kiếp nạn
Tháng Tư… Trang
sử…
Thằng
lính già thương cảm
Thằng lính
già cô độc
Thằng lính
già ngủ mơ
Thằng lính
già hoài niệm
Thằng lính
già nhớ bạn
Phục Sinh
nhiệm màu
Thương tích
Nửa đêm tỉnh
giấc
Vá cờ
Xuân...và Quê tôi
Đã 50 năm
Ai nợ ai…?
Nỗi lòng viễn xứ
Quà tặng
Quê hưong
ngàn trùng
Đừng gọi tôi
là ân nhân
Mùa Thu đất
khách
Quê hương
tôi đánh mất
Từ biệt đồng đội
Dậy đi em
Ngày chia tay
Hương xưa của tôi
Nặng trĩu niềm dau
Nổi sầu muôn thuở
Thương em…
Đếm Sao…
Hè về không
Phượng đỏ
Về thăm chốn xưa
Dòng Đời …
Ước mơ Phá Tam
Giang
Ánh trăng xưa
Anh hùng tử,
khí hùng bất tử
Một bài thơ không tên
45 năm đợi chờ & mơ ước
Sài Gòn yêu
Ngày đại thọ
Lòng sơn gửi tạm
giữa đất trời
Mông lung
Hòn khô
Đêm ngủ tôi mơ
Cali mùa hạnh ngộ
Nhớ mãi
Vẫn tìm em
Tháng tư hành
Gánh phù vân
Quốc hận
Nhắn lời
I am a soldier
born to die
Tháng 2! Xuân vẫn
ngát hương đời
Nhớ xuân xưa
Xin em
Cũng đành thôi
Đêm xuân nhớ mẹ
Mừng sinh nhật
Phút cuối
Đoản khúc Đà Lạt
Chờ
Hương lòng
Nỗi lòng biết ngỏ
cùng ai ?
Cho anh
nói lời xin lỗi với thằng em
Hồn thức giấc
Khóc cho người nằm
xuống
Vọng cố hương… nỗi
nhớ
Nỗi niềm riêng
Hương xưa của tôi
Mùa Trạng Nguyên
Phuhotrac.
Đường đi không khó… mà khó vì người ngại khó.
Bỏ hút không khó… mà khó vì người ngại bỏ.
Đó là lý sự cùn của mấy ông lính già chúng tôi mà người trẻ nhất
tuổi đời cũng đã bước qua “thất thập cổ lai hy” mà năm xưa cụ Tản Đà
dịch là:
Sống trên đời đến bảy mươi xưa nay hiếm có.
Chuyện trăm năm trước, 1889 của cụ Tản là vậy vì không có thuốc.
Trăm năm sau, 2025, chú em út trong đám lính già chúng tôi cũng đã bước qua tuổi 73 mà vẫn yêu đời, vẫn sung sức như tuổi 37.
Thọ dai như vậy, sung sức như vậy là nhờ thuốc.
Thuốc xanh, thuốc đỏ, thuốc uống, thuốc hút, thuốc nào chả là thuốc
Uống, hút, bóp, xoa lúc nào, hiệu quả ra sao, còn tuỳ thuộc vào người đối diện
Vô duyên đối diện thì bất tương phùng!
Chuyện hôm nay, những người đối diện là cựu lính, cùng hợp ý hợp tình nên thường gặp nhau bên tách trà, ly café để luận bàn thế sự.
Bàn gì thì bàn, nhưng luật bất thành văn là tránh nói vể bạn gái năm xưa, tránh luận bàn chuyện Dân Chủ & Cộng Hoà, ông trùm Đô La, bà Ha-rít của Hoa Kỳ.
Chuyện nước Mỹ rắc rối như tơ vò đến nỗi 9 ông bà tối cao còn cãi nhau như mổ bò thì người Mỹ gốc Việt còn phải mò gu-gồ để hiểu ttieng61 Mỹ- “tiếng nước tôi” thì chớ nên làm thày bói sờ “voi-lừa” để tránh gieo bất hòạ giữa chốn anh em.
Điểu hữu ích nhất mà lính già luận bàn là chuyện thuốc men.
Dr Cam Vu phán thế
Thuốc xoa, thuốc bóp, thuốc chích, thuốc uống, thuốc hút và hút thuốc.
Tuổi thanh niên đôi tám, dù ngoan ngoãn hiền lành, nhưng khi bước chân vào lính thì 99,90% dính liền với thuốc hút- “người tình khói sương”
Không dính không được, lính thì hít khói súng liên tục, bất kể ngày đêm, quen khói súng dần sang khói thuốc, khói nào cũng là khói,
Hít khói súng nhìn đồng đội gục ngã!
Buồn! Ta châm điếu thuốc cho nỗi buồn bay lên mây.
Hít khói súng nhìn địch quân gục ngã.
Châm điếu thuốc, nhìn trời hưu quạnh buồn cho kiếp người sinh Bắc tử Nam.
Hít khói súng, nhìn đồng đội thoát chết cười vang sảng khoái,
Châm điếu thuốc, hít khói mừng mày còn sống.
Vui cũng hút, buồn cũng hút.
Khi im tiếng súng, dừng quân nơi góc núi, ven rừng, nghe chim cu “bắt cô trói cột” mà nhớ em gái hậu phương, châm điếu thuốc, ngửa mặt lên trời, nhìn những vòng tròn khói thuốc bao quanh hình bóng người tình cuồn cuộn lên cao…
Thế là: Yêu em từ ngày ấy, bao lâu lính hút thuốc là bấy lâu em yêu lính.
Nhớ lại ngày đầu, em đến thăm anh với gói Capstan, em châm điếu thuốc, rít trước một hơi, rồi gài lên môi người lính cũng là lúc em ho, ho sặc sụa, ho tráo nước mắt!
Thương quá là thương, người lính phải vội làm "hô hấp" tiếp hơi cho em dễ thở, đó là điếu thuốc ngon đầu đời lính rồi ghiền thuốc từ đó, mê em từ đó.
Từ đó, từ đó...
Em là người yêu, điếu thuốc là "người tình khói sương".
Đã nửa thế kỷ qua rồi, dù em yêu bé nhỏ ngày đó nay đã lên bà,
Người lính già vẫn chung tình với bà và người “tình khói sương”.
Đôi lúc giận hờn, một chút ghen tương, bà bảo ông bỏ hút!
Ông nhe răng vàng vì khói thuốc rồi ỡm ờ:
-Ờ thì bỏ, bỏ thuốc dễ quá mà, anh đã bỏ hằng chục lần rồi,
Anh vẫn nhớ lời bà khuyên:
“Thuốc xin thì hút thuốc mua đừng” nên năm khi mười hoạ (cinq quand dix corbeaux), xin bạn một điếu gọi là để nhớ điếu thuốc ngon đầu đời em gắn vào môi anh.
Chỉ vì bà mà ông chung tình với “khói sương” chứ bỏ thuốc thì lúc nào muốn bỏ là bỏ,
Bỏ vài chục lần cũng được mà.
Sáng nay trời se lạnh, bên ly trà bốc khói, đĩa kẹo lạc ướp húng lìu nhưng thiếu khói thuốc,
Thấy chú em 28 gật gù ra chiều nhớ bà và nhớ thuốc,
Hiểu ý em, người anh 25 nhìn đàn em, nhìn quanh rồi đánh liều bạo gan đến hỏi một khách phương xa (lạ):
-Xin lỗi ông, có thể nào ông cho tôi xin một điếu thuốc, tôi cần chút khói như cần một liều thuốc an thần.
Khách phương xa lịch sự như quen thân:
-Rất sẵn sàng, mời ông, bao nhiêu cũng được, những người đồng sàng đồng mộng chúng tôi hiểu nhau khi thiếu vắng người tình khói sương.
Anh 25 không biết hút nhưng đi xin rồi trao cho em 28
Sau khi hút xong điếu thuốc, chú em cất kỹ đầu lọc vào túi áo rồi gật gù:
-Đây là điếu thuốc ngon nhất trong đời, điếu thuốc đầy tình và nghĩa đệ huynh.
“Thuốc” giúp nam nhi sung sức chung tình và trường thọ.
Kết thúc phiếm “không khó”, tôi tìm
được câu chuyện sau đây trên nét xin tặng lại quý phu nhân của những
người lính già đã bỏ hút nhiều lần, bỏ rất nhiều lần:
“Xưa có câu…”
***
Người xưa có câu:
“Tu trăm năm mới đi chung một thuyền, tu ngàn năm mới nên duyên
vợ chồng”.
Ngày ba tôi còn sống, không dám hút thuốc ở nhà mà chỉ hút khi đi
uống café Factory do bạn mời: “Thuốc xin thì hút thuốc mua thì đừng”
nhưng vẫn cứ bị mẹ tôi cằn nhằn:
–“Anh hút thuốc nhiều quá, hại sức
khỏe của anh mà ảnh hưởng tới các con.”
Ba tôi không nói gì, rồi lẳng lặng bỏ thuốc lúc nào không hay.
Mẹ tôi lại cằn nhằn:
– “Anh đi nhậu chẳng được lợi ích gì mà còn hại sức khoẻ, không cẩn
thận lại thành nghiện rượu cũng nên.”.
Ba tôi buồn, ngồi riêng một góc, nhớ đến các bạn nhậu Tsu Cầu, Việt
Xập Xám, Thành Org v.v.. rồi ba buồn bỏ rượu lúc nào không biết.
Mẹ tôi cằn nhằn tiếp:
–“Hồi này anh hay ra café Factory đàn đúm lắm đó nghe”
Thường thì hằng tuần ba tôi ra đó gặp bạn cố tri vào sáng Thứ Ba,
sáng Thứ Sáu thì gặp đồng môn, đồng khoá đồng đội, chuyện “đàn đúm”
của ba chỉ là những chuyện đơn vị cũ, chiến trường xưa, nhắc cho Ba
một trời kỷ niệm chiến đấu hăng say thời trai trẻ chứ ngồi lẻ bóng
môt mình ở nhà mà nghe cãi đĩa hát 45 tua bị xước thì trước sau cũng
thành “đần” ông. Nghe mẹ tôi cằn nhằn, dần dần ba tôi không đi Fac…
nữa.
Mẹ tôi cằn nhằn tiếp:
–“Anh lúc nào cũng bạn bè khi họ gặp
khó, có ai dám tri kỷ cùng anh không?”
Ba im lặng, dần dần ít thăm hỏi bạn bè hơn, chỉ trừ ma chay. Trong
đám giỗ, đám cưới, họp mặt ba trở nên cô đơn! Rồi ba bỏ mọi thứ lúc
nào không rõ.
Ba bỏ luôn đời ba.
Một hôm, hai mẹ con lên thăm mộ ba, tôi để quên gói thuốc lá ở nhà, mẹ giận, bắt tôi đi mua gói thuốc 555.
Nhìn làn khói thuốc bay lên, bà thầm thì:
-“Tội cho ông quá! Lúc sống ông bị tôi cằn nhằn, ông giận bỏ đi. Tôi sẽ ngồi đây mồi cho ông hút hết cả gói thuốc 555, tôi sẽ châm cho ông từng chén rượu, mong ông nhận cho.”
Rồi tôi thấy mẹ gạt vội nước mắt:
“Xin lỗi ông, không phải tôi khó tính, tôi chỉ lo và thương ông quá
đỗi thôi.”
Vợ chồng là điều gì đó rất kỳ lạ:
Ở bên nhau, càm ràm suốt ngày nhưng chỉ xa nhau một chút đã thấy nhớ nhung không tả được.
Đó là lý do đã gọi nhau hai tiếng vợ chồng rồi thì ngoài tình cảm còn là trách nhiệm.
Trách cả một đời, chứ không phải một vài năm.
Thế nên những ai đang gọi nhau là vợ
chồng, hãy trân trọng mối nhân duyên này./.
CaptovanK19
Hỏi ngã
chánh tả tự vị
Cách sử dụng "I"
và"Y"...
Cải cách tiếng Việt
Dấu "hỏi
& ngã" trong
tiếng Việt
Luật dấu hỏi & ngã
Gạch nối trong
tiếng Việt
Xưng hô tiếng
Việt...
Các cấp chỉ huy và đồng đội TQLC
Lạng
Sơn Thiếu Tướng Bùi Thế Lân
Tango
Đại Tá Nguyễn Thành Trí
Sài Gòn Đại Tá Tôn Thất Soạn
Phiếm: Không khó
Tiếng nước tôi!
Hỏng to rồi!
Lá cờ phủ trên những Anh Hùng Quảng Trị 1972
Màu cờ và sắc áo
Phóng viên CBS đi với ĐĐ 4/TĐ2 Tháng 5/1972
Tàn cơn binh lửa
Vũ Đức Giang
Hành quân triệt thoái
Những Niên
Trưởng đáng kính
Tháng Ba lại về
Nỗi lòng
băn khoăn của lớp người VNCH lưu vong thế hệ thứ nhất
Năm Tị nói
chuyện Rắn
Ngậm ngùi,,,
Tiếc thương...
Chuyện tình buồn
Mình ơi! Em
muốn...
Đây Long
Giao, Suối Máu
Người hùng
TQLC Trần Ba
Poncho
Quân Cán Chính VNCH chết trong trại tù "Cải Tạo"
Bão
Beryl và Đại Hội 2024
Đại Hội 2024:
Những tấm chân tình của Đại Gia Đình TQLC
Người về từ
thành cổ
Đại Hội
TQLC 2024 tại Houston
Houston -
Chuyện bên lề
Thương Phế Binh, Ông
Là Ai?
Lòng biết ơn nhân
ngày Lễ Những Người Cha 2024
Một ngày
không thể quên
Giầy Saut
trong tử địa
Những nhân
chứng sống sót của một thời thảm khốc
Tôi đi khám Bás
Sĩ
Bóng người
hay bụi sương?
Lần đầu nhập
trận
Cố Trung Tá
Nguyễn Văn Nho
Trước sau như
một!
Louisiana 2023 – Rằn
Ri gặp mặt
Môt ban nhạc lạ
đời
Những điều
ít người biết về bài hát "Kỷ vật cho em"
An Dương
Ngược dòng
thời gian
Người lính cuối
cùng
Tìm tự do
Tù cải
tạo…Những nỗi buồn khó phai
Danh sách Quân Dân Chính chết trong tu cải tạo
Đón xuân
này nhớ xuân xưa
"Tù cài
tạo" - Những nỗi vui buồn khó quên
Trở lại Cổ Thành
Những ngộ nhận về chiến tranh Việt Nam từ phía Hoa Kỳ
Gặp gỡ Chú Long
Hồ
Tango: Ngày này năm
xưa! Ngày này năm nay!
Saigon đã
tròn năm
Ngày về
từ rừng núi Hiệp Đức
Trường
Sơn bỏ lại sau lưng
Cuộc hành trình
Bên kia
bờ sông Thạch Hãn
Chung gòng
định phận
Kỷ niệm cổ thành Đinh Công Tráng - Quảng Trị 1972
Thiên
hùng ca dựng một ngọn cờ
Cố vấn TQLCHK trao Bronze Star cho NT Đặng Bá Đạt
Nhật Ký Cali:
Ngàn năm mây bay
Quỳ hôn đất thân
yêu
Sau 46
năm nước mắt vẫn còn rơi!
Chuyện mắc dịch
Vui buồn cùng
Cọp Biển
Cái gì
của Cesar … Cái gì của Thương Phế Binh …
Hỏng rồi tiếng
nước tôi !!! Phần 1 -
Phần 2
Bạn tôi,
người y tá tên Ri
Hai bà chị
Trận đánh
tháng 3/75 Quân Khu I
Thu hát cho
người
Sự
nghiệp 4 chữ, lý tưởng 2 chữ
TĐ2/TQLC Tiêu diệt chiến xa CSBV thuộc Trung Đoàn Tăng-Thiết
Giáp 202
Tình với Nghĩa
Xuân ở nơi nào?!
Tuổi 70,
Chán mớ đời!
Họ nhà "Cu"
Con sáo bạc
má và người tù
Quân khu IX ơi. Chào mi!
Chuyện về
bức tượng TQLC
Tháng 3, ký ức
về anh
Ngày ra trại
Một buỗi chiều
xuân
Đêm xuân Đà Lạt
Nhánh mai vàng
Phục Hưng Tự