Thơ

Hoàng hôn bên đồi
Nén hương mùa kiếp nạn
Phục Sinh nhiệm màu
Thương tích
Đă 50 năm
Quê hưong ngàn trùng
Đừng gọi tôi là ân nhân
Ngày chia tay
Ánh trăng xưa
Ngày đại thọ
Ḷng sơn gửi tạm giữa đất trời
Mông lung
Ḥn khô
Đêm ngủ tôi mơ
Cali mùa hạnh ngộ
Nhớ măi
Vẫn t́m em
Gánh phù vân
Quốc hận
Nhắn lời
Tháng 2! Xuân vẫn ngát hương đời
Nhớ xuân xưa
Xin em
Cũng đành thôi
Mừng sinh nhật
Phút cuối
Đoản khúc Đà Lạt
Chờ
Hương ḷng
Niềm riêng đêm thánh
Nỗi đau thẩm
T́nh tôi lăng mạn....
Tàn thu
Em cao nguyên
Thu từ phương ấy thu sang
Kỷ nhân hồi
Hoài Thu
Tịch liêu
T́nh gửi từ trên đôi cánh sắt
Trầm tích
Ngồi giữa Eden nhớ Saigon
Nhớ quá
T́m nhau
Một khúc hoài
Muộn màng
Bước lưu vong
Tháng 7
Nh́n biển nhớ người
Chuyện một đời người
Rượu đầy làm sao cạn
Bó tay!
Vô thường bóng em
Đón xuân
Nói đi em
Đêm Giáng Sinh xưa
Nhớ em
Cám ơn
Đêm Thu
Hồng Quế
Tháng tám mưa rơi
Ḷng vẫn xuân xanh
Ước gì
Nhớ áo xưa
Hạ vàng trong kỷ niệm
Tóc mây
Lửa Việt
Xuân giữa trời đông
Khi muà xuân đến
Bóng xuân
Hẹn một mùa xuân
Lời cho hải đảo
Đừng do dự
Một ṿng quay
Một ḿnh trên căn gác
Mùa hoa phượng
Gọi thầm
Thầm lặng
Ngàn năm măi t́nh chung
Đứng vùng lên
Nỗi buồn vong quốc
Ngày rời Đà Nẵng
Câu hỏi

 

 

 

 

 

 


HOÀNG HÔN BÊN ĐỜI


Hạt nắng cuối ngày thoi thóp sáng
đọng trên lá cỏ, đón chiều rơi
Hoàng hôn trải tà huy chập choạng
cho trùng khơi mờ ảo đất, trời.

Người cũng bồi hồi trong quạnh quẽ
nh́n bóng mây bay cuối trời xa
Thả mơ ước trôi về bên Mẹ
Hôn ngấn lệ trên mắt đă nḥa.

Mẹ ơi! Con vẫn c̣n biệt xứ
Xa quá lối về thăm đất xưa
Mẹ chải sương đời trên tóc rũ
Mỏi ṃn qua bao lượt nắng, mưa.

Nơi đây đêm tối đang dần xuống
Quê nhà chắc hẳn sắp b́nh minh?
Mẹ c̣n trăn trở trong giấc muộn
hay đă trầm ngâm nguyện lời kinh?

Đă bao năm hẹn lần, hẹn lựa
Mẹ mỗi ngày khắc khoải đợi, mong
Con đếm từng mùa qua khung cửa
Sáng, trưa, chiều, tối nhói cả ḷng!

Ngồi bên song, con bồi hồi nhớ
nhịp vơng đưa theo tiếng à ơi
Bao năm tháng ân cần nâng, đỡ
Thương làm sao ḷng Mẹ Biển, Trời!

Tia nắng cuối ngày đang lịm tắt
Dấu thời gian hằn những nét nḥa
Thương Mẹ vẫn một niềm hiu hắt
Trung, Hiếu chưa tṛn, xin thứ tha!

HUY VĂN