Niềm riêng đêm thánh
Nỗi đau thẩm
T́nh tôi lăng mạn....
Tàn thu
Em cao nguyên
Thu từ phương ấy
thu sang
Kỷ nhân hồi
Hoài Thu
Tịch liêu
T́nh gửi từ
trên đôi cánh sắt
Trầm tích
Ngồi giữa Eden
nhớ Saigon
Nhớ quá
T́m nhau
Một khúc hoài
Muộn màng
Bước lưu vong
Tháng 7
Nh́n biển nhớ người
Chuyện một đời người
Rượu đầy làm sao cạn
Bó tay!
Vô thường bóng em
Đón xuân
Nói đi em
Đêm Giáng Sinh xưa
Nhớ em
Cám ơn
Đêm Thu
Hồng Quế
Tháng tám mưa rơi
Ḷng vẫn xuân xanh
Ước gì
Nhớ áo xưa
Hạ vàng trong kỷ niệm
Tóc mây
Lửa Việt
Xuân giữa trời đông
Khi muà xuân đến
Bóng xuân
Hẹn một mùa xuân
Lời cho hải đảo
Đừng do dự
Một ṿng quay
Một ḿnh trên căn gác
Mùa hoa phượng
Gọi thầm
Thầm lặng
Ngàn năm măi t́nh
chung
Đứng vùng lên
Nỗi buồn vong quốc
Ngày rời Đà Nẵng
Câu hỏi
Chiều ra suối thấy Em ngồi giặt áo
Tóc huyền buông, vớ trắng, jupe xanh lơ
Cười thẹn thùng "...Em học trường bà Sơ
và mơ ước mai này thành cô giáo...".
Vui như thể đă quen nhau một dạo
Thật ngẫu nhiên và cũng thật nên thơ
Tóc em bay như sương, suối lặng lờ
mềm mại đón ánh quang từ nắng ấm.
Chốn biên pḥng có Em, trời xanh thắm
mát thêm ḍng suối nhỏ, dáng mây soi
Ước chi ngày dài măi núi rừng ơi
cho cơn mộng nở hoa ḷng diễm tuyệt!
Tên Em là ǵ, sao không cho biết!?
để tôi gọi thầm khi vượt núi, qua mương
Có mắt Em làm phương giác mở đường
tôi sẽ nhớ lối an toàn về căn cứ.
Em cao nguyên, hoa lành trên đất dữ
Nụ cười duyên làm dịu lửa chiến tranh
Tóc ôm vai, sương nở hạt long lanh
cho cỏ ướt mềm theo chân em bước.
Gặp t́nh cờ như chim trời, cá nước
Mai Em đi, tôi cũng sẽ về xuôi
Đồi núi ơi! Xin giữ măi nguồn vui
của đời lính biên pḥng nơi mạn ngược.
HUY VĂN
( Pleimerong/ Căn cứ Lư Thế Lợi, Pleiku 12/11/1973 )