Niềm riêng đêm thánh
Nỗi đau thẩm
T́nh tôi lăng mạn....
Tàn thu
Em cao nguyên
Thu từ phương ấy
thu sang
Kỷ nhân hồi
Hoài Thu
Tịch liêu
T́nh gửi từ
trên đôi cánh sắt
Trầm tích
Ngồi giữa Eden
nhớ Saigon
Nhớ quá
T́m nhau
Một khúc hoài
Muộn màng
Bước lưu vong
Tháng 7
Nh́n biển nhớ người
Chuyện một đời người
Rượu đầy làm sao cạn
Bó tay!
Vô thường bóng em
Đón xuân
Nói đi em
Đêm Giáng Sinh xưa
Nhớ em
Cám ơn
Đêm Thu
Hồng Quế
Tháng tám mưa rơi
Ḷng vẫn xuân xanh
Ước gì
Nhớ áo xưa
Hạ vàng trong kỷ niệm
Tóc mây
Lửa Việt
Xuân giữa trời đông
Khi muà xuân đến
Bóng xuân
Hẹn một mùa xuân
Lời cho hải đảo
Đừng do dự
Một ṿng quay
Một ḿnh trên căn gác
Mùa hoa phượng
Gọi thầm
Thầm lặng
Ngàn năm măi t́nh
chung
Đứng vùng lên
Nỗi buồn vong quốc
Ngày rời Đà Nẵng
Câu hỏi
Tôi mong được nương theo cánh gió
về lối xưa đùa tóc Em bay
Bóng giảng đường, Em, con dốc nhỏ
măi theo tôi đến tận phương này.
Ước gì được làm mây phiêu lãng
để nhởn nhơ tán, tụ đêm ngày
Mây như tóc em mềm...lãng đãng
trải tơ trời, tha thướt nhẹ bay.
Tôi mong thấy dáng Em trên phố
như thuở nào nắng ngập đường hoa
Trời viễn xứ Hạ vàng mấy độ
Thời gian trôi, nhân ảnh nhạt nḥa.
Ước ǵ thả mảnh hồn lữ thứ
ngược ṿng quay, t́m lối quan san
chỉ để nói một lời t́nh tự
là tiếng yêu dù rất muộn màng!
Ước ǵ được một lần đối diện
như ngày nào hai đứa bên nhau
Dù đă rất mênh mông trời, biển
kỷ niệm xưa vẫn măi đẹp màu!HUY VĂN