TÀN THU

Ngày tàn thu lạnh tràn lên phố xá
Nắng buồn thiu! Gió thả lá đầy sân
Nỗi đầy, vơi chia hai lối xa, gần
Xa: cố quận. Gần: đất người, xứ lạ!

Như ḍng sông trở ḿnh chia hai ngả
Đường viễn phương, chân mỏi bước độc hành
Nửa ṿng quay trái đất...xa xôi quá!
Nên rưng rưng, hồn vọng tưởng ngày xanh.

Dấu thời gian in tuổi đời lên trán
Tóc sương phai. Khóe mắt vẽ chân chim
Ngẫm lại đời thêm héo hắt buồng tim
Ngày trống vắng, đêm trông chờ mau sáng!

Lá nghiêng chao theo từng cơn gió thoảng
Chiều mông lung trải sương phủ cây cành
Trời nhuốm màu viên tịch giữa tầng xanh
cho người đứng thả hồn vào cơi mộng.

Trời thu lắng mà sao ḷng dao động!?
Nghe đâu đây quá khứ lại chuyển ḿnh
Trên giai điệu của nhạc đời trầm, bổng
kỷ niệm về theo cơn lốc cuồng sinh.

Hành trang nặng khi hoàng hôn, bóng xế
Buổi tàn thu bóng tối chập chùng buông
Trăng hoài cổ nghiêng soi hồn tư lự
Tự hỏi sao nhân thế "túy giả đồng"!? (*)

HUY VĂN
(*) Tỉnh giả thường thiểu, túy giả đồng
Người tỉnh không nhiều, người say vô số
SA HÀNH ĐOẢN- Thơ Cao Bá Quát