THU TỪ PHƯƠNG ẤY THU SANG

Đời như nước lớn, nước ṛng
Có buồn cũng đă qua sông lâu rồi
Năm xưa bỏ núi, xa đồi
Mây bay ngàn dặm. Th́ thôi...cũng đành!
Tiếc hoài tuổi mộng ngày xanh
Tầm xuân héo úa trên cành hoa niên
Từ cơn băo loạn triền miên
Hoa không c̣n thắm nơi miền thông reo
Hành trang sương khói mang theo
Trái sầu phiêu lăng c̣n treo giữa ḍng
Hương xưa đọng cánh trong ḷng
Nhớ màu hoa nở bên song ngày nào
Lối quỳ trong gió lao xao
Đă vàng chưa, hỡi đường vào Lâm Viên?
Dốc mơ c̣n nắng chao nghiêng
Đồi xưa c̣n tím cánh sim hiền ḥa?
Ngày đi, tháng lại, năm qua
Trắng mây viễn xứ, lạnh tà dương soi
Người đi ngoài cơi mù khơi
Lạ t́nh nhân ngăi, lạ đời tha phương
Thả hồn thăm lại cố hương
t́m trăng mộng ảo, t́m sương núi rừng
Nơi đây bước lặng vô chừng
Nh́n quanh chỉ thấy rưng rưng nắng tàn
Rừng phong xào xạc lá vàng
Mơ hồ như một bản đàn ly tao
Hồn Thu lắng đọng nơi nào?
Lạnh đầy ngơ vắng, lạnh vào hồn hoang
Thu từ phương ấy thu sang
cho ḷng viễn khách thêm man mác buồn
Chập chùng khói tỏa, chiều vương
Mây bay biệt xứ, dặm trường viễn du
Âm thầm dơi bóng chiều thu
để nghe thăm thẳm kiếp phù sinh trôi.

HUY VĂN