MỘT KHÚC HOÀI


Ḷng t́m quên mà tim luôn cố nhớ
Thời gian trôi, kỷ niệm cũng phôi pha
Ngày chậm qua, đêm dài như vô tận
Và mưa rơi... Cứ lă chă, nhạt nḥa!

Không biết tự bao giờ chân mỏi bước
Đường viễn phương dài quá bóng trùng khơi
Người lầm lũi thả xuôi ḍng ly biệt
Chốn phù sinh, cuộc sống bạc theo đời!

Hồn vời vợi theo mùa trăng tàn khuyết
Buồn vui theo con nước chảy qua cầu
Từng đêm nhớ cảnh đời trong băo loạn
Chơi vơi như trầm tích lắng vực sâu.

Thương quê cũ lất lây v́ kiếp nạn
Nửa đời qua c̣n rưng rức hoài mong
Dấu nỗi buồn trong tháng năm phiêu lăng
Khúc ly tan mang giai điệu nát ḷng.

Lối du mục thênh thang màu cô tịch
Bến ly hương c̣n vọng măi câu nguyền
Cuộc tử sinh dù đă là dĩ văng
vẫn trăm năm hằn nét tận buồng tim.

Cất tiếng ca khan một bài vong quốc
Trên gió tha phương treo mấy nhánh sầu
Thả bước thăng trầm cùng trời, cuối đất
Hồng hạc ĺa đàn về đâu, ...về đâu?!

HUY VĂN