MX Mai Văn Tấn
Sau thời gian dài cay đắng và bất hạnh trong các trại tù cộng sản, cũng như "vạn sự khởi đầu nan" khi làm lại cuộc đời ở một đất nước xa lạ, đến nay mọi việc tương đối ổn định. Thời gian thư thả tôi được hân hạnh đi dự đại hội Mũ Xanh miền Nam Cali năm 2008, gặp lại các chiến hữu trong ḷng tràn đầy kỷ niệm của một thời quá khứ xa xưa, tâm tư vụt hiện lên thật rơ nét h́nh ảnh oai hùng qua bộ đồ sóng biển. Mặc dù đa số Mũ Xanh đầu đă bạc và sức khỏe đă hao ṃn theo năm tháng. Những vị chỉ huy cao cấp c̣n lại của binh chủng như các đại bàng Tango, Sài G̣n, Đồ Sơn, Bắc Ninh, Cao Bằng... đă qua tuổi thất thập cổ lai hy nhưng đầu óc c̣n minh mẫn và sáng suốt là điều đáng mừng và cũng rất hiếm hoi của người Việt chúng ta.
"Thân bách
chiến có ngờ đâu ḿnh nhỉ,
Trời tha phương lưu lạc đă bạc đầu"
(Thơ Trạch Gầm)
Tôi được anh bạn Nguyễn Trung Việt cùng khóa và cùng đơn vị MX đón ở phi trường đưa về khách sạn, vừa check in đă được Đại bàng Bắc Ninh đến thăm v́ quá lâu không gặp lại mặc dù vẫn thường xuyên thăm hỏi. Đâu biết được là lần sau cùng tôi gặp lại người chỉ huy mà tôi hằng quư mến, cũng như cùng ở tù trong trại tù CS thời gian quá lâu. Thật không ai biết được ngày mai như thế nào, tiếp đến pháo thủ "Trường Can" đến thăm hỏi cùng nói chuyện rất vui vẻ.
Điều đó gây cho tôi nhiều cảm động liên tưởng đến t́nh huynh đệ chi binh rất cao quư mà các đại bàng đă dành cho. Nhận thấy c̣n dịp gặp lại là điều hạnh phúc, bởi thế tôi không bao giờ quên những người v́ anh em tổ chức những buổi gặp gở hàng năm. Không c̣n được bao nhiêu lần nửa, rồi muốn gặp lại không phải chuyện dể. Mổi năm số người ra đi càng ngày càng nhiều v́ luật sanh lăo bịnh tử không ai tránh được. Khi được dịp gặp lại nhau, đừng câu nệ hay v́ người nào đó không thích t́m cách thối thoát không dự là một điều thiệt tḥi cho chính ḿnh.
Cam Ranh cũng đến khách sạn thăm tôi, người từ Iowa đến, và bây giờ anh đang gánh vác Tổng Hội Trưởng TQLC, mà tôi nghỉ chắc gánh vác cho đến khi không c̣n gánh vác nổi, chứ làm ǵ có ai chịu thay thế. Điều thực tế nói ra chắc chỉ có Cam Ranh không đồng ư.
Đến giờ nầy nhiều người đă ra đi miền miên viễn, muốn gặp lại nhau cũng không c̣n cơ hội. Bởi thế khi có dịp và có điều kiện nên gặp lại nhau, để trong ḷng khỏi hối tiếc, ân hận. Gặp lại nhau tay bắt mặt mừng và cảm thấy hạnh phúc cho những người may mắn c̣n mạnh khoẻ cũng như tiếc thương những người đă ra đi vĩnh viễn.
Trong lúc chuyện tṛ, nhắc lại quăng đời quân ngũ đă qua, lúc vui vẻ, mọi người cởi mở, tôi vui miệng nói với đại bàng Bắc Ninh, thời gian chiến cuộc "Mùa Hè Đỏ Lửa", đại bàng di tản chiến thuật hơi nhiều. Lần đầu bàn giao LĐ258/TQLC tại Cùa (quận Hương Hóa Quảng Trị) Đại bàng di tản chiến thuật đến căn cứ Ái Tử (căn cứ của BTL SĐ3BB đă di chuyển vào BCH/Tiểu khu Quảng Trị) được LĐ258 tiếp đón LĐ147 nghỉ dưỡng quân tái trang bị các đơn vị trực thuộc. Chưa được bao lâu lại trở lại thay BCH LĐ258 tại căn cứ Aí Tử sau khi LĐ258 chiến thắng trận Phượng Hoàng và ngăn chận địch ở tuyến Đông Hà, vài tuần sau đại bàng lại di tản chiến thuật về tuyến Mỹ Chánh.
Đại bàng Bắc Ninh tâm sự: (tâm sự sau cùng của Bắc Ninh)
Em đâu có biết anh vừa di tản từ Cùa nghỉ dưỡng quân,
đáng lẽ thay LĐ258 phải là LĐ369 với quân số, tinh thần
đầu đủ và đă nghỉ dưỡng quân lâu, nhưng trái lại, anh
lại được lệnh thay thế LĐ258 tại căn cứ Ái Tử. Thời gian
này căn cứ Ái Tử bị pháo kích rất nặng và chính xác đến
nỗi đạn nổ trên nắp hầm trung tâm hành quân và chung
quanh, hằng ngày, hàng ngàn quả đạn, tất cả antene máy
truyền tin và dây điện đều đứt, trong hầm trung tâm hành
quân tối phải dùng pin PRC25 để đốt sáng. Đă đến lúc
BCH/LĐ phải di tản ra ngoài QL1 để làm việc với các đơn
vị. Các đơn vị bên ngoài bị áp lực địch rất nặng nề v́
không c̣n lực lượng bạn yểm trợ. Cuối cùng không c̣n
cách nào khác phải di tản chiến thuật về tuyến Mỹ chánh
v́ cuộc chiến xảy ra quá dữ dội và áp lực địch nặng nề.
Qua các trận chiến lớn như Đầm Dơi, Phụng Dư, Hạ Lào,
Mùa Hè Đỏ Lửa, anh chưa bao giờ bị thương lần nào. Mạng
anh lớn lắm đó.
Cam Ranh thêm ư kiến:
Đại bàng biết không, lúc tôi c̣n làm ban 3/LĐ147, anh
Hoàng Đôn Tuấn Ban 2/LĐ có nói Đại bàng có phước tướng,
thể hiện qua chân mày dài, và khi ngủ hơi thở rất nhẹ
nhàng!!!.
Nghe chuyện đời lính của Đại Bàng Bắc Ninh và Đồ Sơn kể lại tôi mới nghiệm một sự trùng hợp rất là hy hữu mà cá nhân tôi nghĩ trong quân đội cũng thật hiếm hoi và độc nhất vô nhị, hai vị sát cánh thời gian dài trong quân ngũ và cùng trùng hợp thời gian phục vụ. Đại Bàng Đồ Sơn và Bắc Ninh giữ cấp trung đội trưởng và đại đội trưởng cùng thời gian, cùng đơn vị.
Năm 1963 chiến thắng Đầm Dơi, cả hai cùng cấp bậc trung uư đại đội trưởng được ân thưởng Đệ Ngũ Đẳng Bảo Quốc Huân Chương kèm Anh Dũng Bội Tinh với nhành dương liễu. Thời Đệ Nhất Cộng Ḥa với TT Ngô Đ́nh Diệm, BQHC rất là hiếm có ở cấp bậc trung uư.
Năm 1965, chiến thắng Phụng Dư cả hai với cấp bậc đại uư đại đội trưởng được ân thưởng Đệ Tứ Đẳng Bảo Quốc Huân Chương kèm Anh Dũng Bội Tinh với nhành dương liễu. Đối với quân đội, đệ Tứ Đẳng cấp cho đại uư cũng hiếm hoi trong thời gian đầu của nền Đệ 2 CH với Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu.
Năm 1972 cả hai Đại Bàng lại đều Đại Tá Lữ Đoàn Trưởng, Đại Bàng Bắc Ninh Lữ Đoàn 147, Đại Bàng Đồ Sơn LĐ258, cả hai LĐ làm nỗ lực chính của Sư Đoàn tấn công Cổ Thành Quảng Trị, cứ điểm pḥng thủ sau cùng của CSBV. Mỗi LĐ một nửa mục tiêu vào giai đoạn dứt điểm, đă chiếm lại Thị Xă Quảng Trị và Cổ Thành Đinh Công Tráng ngày 15/9/1972. Chiến thắng này hai ông được ân thưởng Đệ Tam Đẳng BQHC kèm ADBT với nhành dương liễu, một huy chương cao quí dành cho cấp Đại tá. Do hai đại bàng đă được ân thưởng Đệ Tứ Đẳng từ 1965 cộng thêm chiến công tái chiếm Cổ Thành QT mới đủ điều kiện được ân thưởng.
Cả hai vị được thăng cấp thiếu tá, trung tá, đại tá cùng một năm, nhận chức vụ tiểu đoàn trưởng, lữ Đoàn trưởng cùng một năm. Điều khác biệt ĐB Bắc Ninh không bao giờ bị thương, trái lại ĐB Đồ Sơn lănh đạn đến 4 lần. ĐB Bắc Ninh bị tù cộng sản 13 năm trái lại ĐB Đồ Sơn may mắn thoát khỏi tù tội đến bến bờ tự do năm 1975. Cả hai đều sống mạnh khỏe trên đất nước tự do cho đến ngày hôm nay. Một câu chuyện lính điển h́nh trong binh chủng có sự trùng hợp kỳ lạ theo tôi nghĩ rất hiếm xảy ra lần thứ hai. Cả hai vị đều có duyên gắn bó với binh chủng cho đến ngày 30/4/75. Đối với Binh Chủng MX, sống hùng sống mạnh nhưng không sống dai cũng là thường. Bởi thế t́nh bạn với t́nh chiến hữu lâu năm khó có lư do ǵ mất đi được.
"Những mùa Xuân ngày cũ đă nhạt nḥa
Nhưng anh vẫn chắc chiu trên từng trang kư ức"
(Thơ Hoài Linh Phương)
Đại hội Mũ Xanh 2008, tôi có điều rất may mắn là được
gặp lại 2 vị niên trưởng trong binh chủng và chắc chắn
hai vị này lần đầu tiên đi dự đại hội.
Người thứ nhất là NT Minh Châu (cựu quận trưởng Dĩ An).
Nh́n anh trên xe lăn với sự cố gắng vượt bực cùng sự
giúp đở của hiền thê và các chiến hửu mũ xanh đă đến đại
hội. Với tinh thần huynh đệ chi binh rất cao và luôn
luôn mỉm cười với mọi người với niềm vui hiếm hoi qua
bao thăng trầm của đất nước. Điều này đă nói lên cuộc
đời mỗi người chúng ta đă dính liền vào một giai đoạn
lịch sử đau thương của dân tộc, chúng ta khó có thể
quên. Kư ức nằm sâu trong tiềm thức của mỗi người, dịp
nào đó sẽ bùng lên mạnh mẽ gợi lại h́nh ảnh oai hùng của
thời quá khứ rất xa xôi cũng như sự đau thương tột cùng
mọi người đă gánh chịu. Nhưng tôi chỉ một lần gặp độc
nhất, v́ điều kiện sức khoẻ và hiền thê không c̣n nửa
nên rất khó đi lần thứ hai.
Người thứ hai là ĐB Đồ Sơn (cựu LĐT/LĐ258). Trải qua gần 10 năm sống quanh quẩn không ra khỏi tiểu bang Cali để săn sóc hiển thê bị bệnh Alzheimer, biệt lập với thế giới bên ngoài. Đến nay người vợ hiền năm xưa "đă ra đi miền miên viễn" trước ngày đại hội gần 6 tháng. Giờ th́ ĐB thảnh thơi và tinh thần vui vẻ về dự đại hội để gặp lại chiến hửu cũ, kể lại chiến trường xưa ở thời quá khứ rất khó quên. ĐB Đồ Sơn rất vui vẻ v́ được nhiều an ủi khi quá nhiều huynh đệ, chiến hửu thăm hỏi và chụp h́nh lưu niệm. Tôi nghĩ đó là niềm vui rất lớn đối với Đồ Sơn, mọi người đă dành cho ông nhiều t́nh cảm đáng quí và đáng trân trọng. Ước mong ông có c̣n đủ sức khoẻ để đi tiếp những đại hội khác nữa.
"Đă hiến dâng cuộc đời cho đất Tổ
Đẹp làm sao, ôi một giấc miên trường"
(Thơ Vi Vân)
Đại hội 2008 rất đông chiến hửu Mũ Xanh về tham dự, theo sự nhận xét của, tôi khoảng 150 Mũ Xanh. Những anh chàng Cọp Biển già mà tôi thấy có: NT Trần Văn Hiển, Tô văn Cấp, Trần Vệ, Huỳnh Văn Phú, Phạm Cang, Niên Đệ Kiều Công Cự, Vàng Huy Liễu, Giang Văn Nhân, Nguyễn Đ́nh Ninh, Phạm Thực, Hùng...(không nhớ hết được, xin tha thứ) đều vui vẻ hân hoan trong ngày đại hội. Trần Vệ lúc nào cũng bận rộn với hạnh phúc đưa con gái đi lănh học bổng. Lăo ngoan đồng Huỳnh Văn Phú bắt tay từ người này đến người kia và kể chuyện tếu, Tô văn Cấp bận rộn trong ban tổ chức, Phạm Thực lo sắp xếp để vợ ngâm thơ...
Bên cạnh những bộ quân phục sóng biển, có những chiến hửu mang đầy đủ dây biểu chương, cấp bậc cầu vai, huy chương, bảng tên, huy hiệu, phù hiệu đơn vị...như Thiếu tá Lâm Tài Thạnh, Thiếu Tá Phan Công Tôn, Đại Uư Nguyễn Phục Hưng, Trung Sĩ nhất Lư Khải B́nh, nhờ các anh mà đại hội đă tạo được một không khí hào hùng của ngày nào. Ngoài ra các Young Marines TTN/TQLC cũng không kém cái hào hùng của bậc cha chú, hứa hẹn nhiều điều tốt đẹp ở tương lai.
Gánh nặng và hậu quả tàn phá ghê gớm của chiến tranh khó mà dùng lời để diễn tả sự tác hại khủng khiếp đó. Mọi gian lao khổ cực ta phải chịu đựng vượt qua sức tưởng tượng. Nh́n lại chặn đường gian nan đó không khỏi lắc đầu ngao ngán như vừa trút bỏ gánh nặng trên vai và thoát hiểm trong đường tơ kẻ tóc. Mọi người giờ đây nghĩ lại đời lính của ḿnh như một kỷ niệm khó quên. Trong kỷ niệm đó tư tưởng phục vụ quốc gia dân tộc nỗi bật lên qua những bước chân gian lao chúng ta gánh chịu như một bổn phận cũng như nhiệm vụ cần thiết để giữ ǵn đất nước và bảo vệ an ninh cho đồng bào.
Quảng đời c̣n lại của chúng ta là t́nh chiến hữu, t́nh thương đơn vị, ngày hôm nay số người c̣n sống sót tưởng nhớ những người đă hy sinh trên bước quân hành với ḿnh. Nh́n lại những thân thể không trọn vẹn c̣n lại ở chiến trường xưa như vết hằn in sâu vào tâm tư mọi người chúng ta và khi nh́n lại những tấm thân tàn tật đó chúng ta bồi hồi xúc động và cảm nhận chính ḿnh phải có bổn phận đối với những người kém may mắn đó. Những chiến hửu sống sót trôi dạt khắp Năm Châu tâm tư hướng về nhau trong ngày đại hội được tổ chức hàng năm để thăm hỏi sức khỏe, xem ai c̣n ai mất. Người c̣n lại ngậm ngùi thương tiếc người ra đi và ḷng dâng lên nỗi buồn, ưu tư, trầm mặc đợi ngày ra đi của chính ḿnh.
“Người lính già đă ngả nón cúi đầu
Tay siết chặt hết ôm sầu vong quốc”
Cuộc chiến vừa qua chúng ta đă mắc nhiều khuyết điểm. Ngày 30/4/75 là ngày chúng ta nhớ măi thân phận chúng ta cũng như dân tộc VN quá nhiều đau khổ và chết thảm không bút mực nào tả xiết.
Đến ngày hôm nay chúng ta đă vượt qua sự thống khổ và vẫn giữ được tinh thần huynh đệ đáng quư, đáng trân trọng duy tŕ đến ngày chúng ta nhắm mắt xuôi tay. Hằng năm gặp lại nhau để ôn lại kỹ niệm xa xưa và hàn huyên tâm sự, tương kính lẫn nhau cũng như nhắc nhở nhau bổn phận đối với TPB c̣n đang đau khổ và bị khinh miệt sống ngoài lề xă hội ở quê nhà.
Cho đến nay, tấm ḷng mọi chiến hữu đă trăi rộng bằng
những sự đóng góp hầu làm dịu lại sự đau khổ mà các TPB
gánh chịu. Hằng năm cứ vào cuối Đông, tất cả tất bật đón
năm mới, không khỏi chạnh ḷng nghỉ đến các chiến hữu
năm xưa. Những người nằm xuống thân phận đă được ổn
định, trái lại những người mất đi phần thân thể sống lây
lất bên ngoài xă hội, hậu quả cuộc chiến dây dưa không
biết bao giờ mới thật sự giải quyết.
Nhớ đến 80 triệu đồng bào ruột thịt c̣n đang đau khổ với
sự độc tài đảng trị của đảng cộng sản VN. Tưởng nhớ đến
hàng ngàn người chết thảm v́ hai chữ Tự Do nói chung và
những chiến hữu Mũ Xanh đă hy sinh nói riêng.
"Xuân đă mất bao giờ Xuân trở lại
Cho mọi người viễn xứ hưởng niềm vui
Ba mươi ba năm vượt khỏi tay rồi
Sẽ có lại khi quê hương bừng sáng"
(Thơ An Châu)
Đại hội nào được tổ chức đều do sự góp công sức của hội TQLC địa phương nhận lănh trách nhiệm cùng với những người t́nh nguyện tạo dịp để các chiến hửu gặp nhau. Dĩ nhiên đại hội nào th́ cũng khó có thể tránh các khuyết điểm, nhưng đó chỉ là những nét không đáng kể. Đối với cá nhân tôi rất trân trọng các cố gắng của hội TQLC trách nhiệm tổ chức. Lần lượt các hội địa phương luân phiên tổ chức tiếp nối, là những cố gắng đề anh em có dịp gặp lại nhau. Những khuyết điểm nếu có chính là cần sự đóng góp của những người về tham dự tự giải quyết để đại hội được hoàn hảo hơn, thành công hơn.
Riêng tôi nghĩ chắc chẳng ai phàn nàn hay giận hờn ǵ trong tuổi xế chiều gặp được nhau là điều đáng quư, nói lời đẹp đẽ là điều đáng khuyến khích. Mọi khuyết điểm ta nên nh́n nhau mĩm cười thông cảm, coi như đó là một sự an ủi cho những người tự nguyện gánh vác công việc hộ các chiến hửu vậy.
Đến năm nay 2013, hội TQLC Nam Cali, một lần nửa gánh lấy trách nhiệm tổ chức đại hội, nếu không có ǵ trở ngại, mọi người nên tham dự coi như một biểu tượng ủng hộ sự cố gắng của những người gánh vác công việc chung. Đông đủ anh em tham dự là niểm an ủi lớn lao cho ban tổ chức.
Tôi nghỉ chúng ta không c̣n nhiều dịp để gặp lại nhau,
nếu có dịp chúng ta nên cố gắng tham dự. Những ǵ không
vui trong quá khứ nếu có nên bỏ qua đễ tinh thần được
thoải mái với chính ḿnh khi tuổi về chiều, mong lắm
thay. Thực tế, đường đời không bao giờ bằng phẳng cả.
Âm Thoại Viên theo chân các Đại Bàng
Cao Xuân Huy - Mỉm cười nơi chín suối
CĐ B/TQLC - Cuộc hành quân đổ bộ Deck House V/Sóng Thần 1/67
Sư Đoàn TQLCVN với hành quân Hạ Lào
Đốt ḷ hương cũ tái chiếm Quảng Trị
Sư Đoàn TQLCVN với hành quân Hạ Lào
Mănh Hổ: Chiến thắng TAKEO 1970
Once Upon a Time, Vietnam (Letter to my children)
Người lính TQLC Bên Bờ Bến Hải
Người Phụ Nữ VN trong văn chương b́nh dân
Những
Emails rất ngắn và rất thật về cuộc
Hành Quân Lam Sơn 719
Những lá thư từ tuyến đầu tổ quốc
Nỗi ḷng người lính VNCH nhân ngày Chiến Sĩ Trận Vong
Phóng sự lễ Độc lập tại Thành Phố AUSTIN
Người Phụ Nữ VN trong văn chương b́nh dân
Tiểu Đoàn 2 - Trận chiến Tam Quan
Tiểu Đoàn 2 Pháo Binh TQLC Thần Tiễn
Tiểu Đoàn 5 TQLC Đánh Trên Đầu Địch
Trung Đội Trưởng của tôi... Thiếu Úy Vũ Mạnh Cường
Viết từ "Lưng Núi" Một chặng đời