Điếu văn vĩnh biệt cựu Đại Tá Nguyễn Năng Bảo.

MX Ngô Văn Định
                                                                                                        
Trước mặt mọi người hôm nay, với ḷng cảm xúc nghẹn ngào nói lên lời tiễn biệt anh lần cuối, người bạn chiến đấu luôn sát cánh bên tôi, một đời Mũ Xanh bên anh em TQLC suốt hai mươi năm dài. Khoác chiến y ngụy trang lá rừng nhấp nhô sóng biển, cả một quá khứ hào hùng và gian khổ sống lại trong tôi.

Thời gian đẹp nhất của cuộc đời chúng ḿnh gắn liền với bom đạn, với binh chủng tổng trừ bị của QLVNCH. Các địa danh chiến trường là địa chỉ thường xuyên của ḿnh, hằng ngày hằng đêm anh em chúng ta phải đứng trước lằn tên mũi đạn v́ tự do của miền Nam.

Gần cuối đời nh́n lại, nếu được hỏi ai là người sống chết bên cạnh tôi nhiều nhất trong đời quân ngũ, câu trả lời sẽ là ANH. Hai chúng ta đă cùng lặn lội ở đầm lầy Đầm Dơi, U Minh Thượng Cà Mâu cực Nam của tổ quốc, đến địa đầu giới tuyến Gio Linh Quảng Trị. Chúng ta đă có cùng nỗi vui không bút mực nào tả được khi nh́n quốc kỳ VNCH tung bay trên Cổ Thành Đinh Công Tráng hồi 12 giờ 45 phút ngày 16-9-72. LĐ.147 và 258 thuộc SĐ/TQLCVN đă chiếm lại được sau 48 ngày đêm ác chiến với nhiều Sư Đoàn Bắc Việt.

Rồi nước mất nhà tan, anh phải chịu 13 năm tù với nhiều gian lao tủi cực. Chị Bảo ở nhà đă vất vả lo cho bầy con và thăm nuôi anh. Thật đáng ca ngợi công lao của chị đối với anh.

Phải mất gần mười lăm năm sau, chúng ta mới được gặp lại nhau khi tóc đă bạc, mắt đă mờ và tai đă yếu, nhưng nỗi cảm thông vẫn c̣n mỗi lần ôn lại những trang chiến sử của TQLC, dù gần cuối đời chúng ta không c̣n sát cánh bên nhau như thời c̣n mặc áo lính. Trong ḷng tôi cũng như anh vẫn bừng lên nét kiêu hùng của thời quá khứ xa xưa.

Đứng đây hôm nay, gợi tôi nhớ đôi mắt rực sáng niềm vui của anh khi nhận tấm Đệ Tam đẳng Bảo Quốc Huân Chương mà ḿnh đă cùng được Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu ân thưởng tại địa đầu giới tuyến năm 1972 sau khi SĐTQLC tái chiếm Quảng Trị.

 

Nhân dịp năm 2008 tôi đă t́m mua được tấm huy chương và đă đem tặng anh bên giường bệnh, cả tôi và các đồng đội, cùng chị và các cháu Yên, Loan đều thấy anh vui hẳn lên như người sức khỏe b́nh thường. Dù thân thể đă mỏi ṃn v́ bệnh tật nhưng đôi mắt anh vẫn sáng lên rực rỡ niềm vui khi nhận kỷ niệm này.

Hôm nay, cùng với anh em, tôi xin tiễn anh về cơi vĩnh hằng, không c̣n chiên tranh, thù hận, không c̣n khổ đau bệnh tật. Giờ đây anh có thể thênh thang về thăm lại quê hương có áo lụa Hà Đông nổi tiếng của anh mà không c̣n phiền lụy, có thể gặp lại hàng ngàn anh em đồng đội đă nằm xuống trong suốt chiều dài cuộc chiến.

Tiễn anh, người bạn, người Lữ Đoàn Trưởng TQLC hào hùng Nguyễn Năng Bảo, chúng tôi luôn nhớ đến anh, một cấp chỉ huy quả cảm, một người lính thương yêu anh em đồng đội đến hơi thở cuối cùng.
Xin kính chào vĩnh biệt Bắc Ninh!