Khi nhắc tới Tiểu đoàn 4 TQLC là người ta nghĩ ngay đến trận đánh
B́nh Giă, cũng như Tiểu đoàn 5 gắn liền với trận Mộ Đức, Quảng Ngăi,
và Tiểu đoàn 2 với trận phản phục kích tại quận Phong Điền, Thừa
Thiên Huế. Đây là những trận đánh lịch sử của QLVNCH.Toàn thể các vị
Tiểu đoàn trưởng đều đă hy sinh cùng hầu hết các sĩ quan Tham mưu
trong đơn vị.
Trận B́nh Giă xảy ra vào những ngày cuối tháng 12- 1964 khi khóa 19
Vơ Bị Quốc Gia Đà Lạt vừa mới ra trường.Có 5 tân sĩ quan về đơn vị
mới, th́ 2 đă bị thương năng, và 2 tử trận. Đặc biệt sự hy sinh đáng
tiếc của Thủ khoa Vơ Thành Kháng và Niên trưởng Nguyễn Hùng đă là
một mất mát vô cùng lớn lao cho QLVNCH, những người con yêu tổ quốc,
đă được rèn luyện công phu suốt nhiều năm trời dưới mái trường Vơ
bị. Niên trưởng Trần Ngọc Ṭan Đại đội trưởng khóa 16 Đà Lạt cũng đă
bị thương rất nặng, thất lạc trong rừng sâu nhiều ngày và sự sống
c̣n là điều rất may mắn, hy hữu.
Ngày xưa các thẩm quyền thường gọi Tiểu đoàn 4 là Tiểu đoàn
Hoàng-Gia, trong những lúc trà dư tửu hậu.Tuy đây chỉ là lời nói đùa
nhưng nh́n chung th́ cũng có phần hữu lư, v́ đơn vị nầy đă từng được
chỉ huy bởi các Đại bàng Lạng Sơn và Tango, 2 vị Trưởng và Phó Tư
Lệnh Sư Đoàn. Phần đông các sĩ quan chỉ huy xuất sắc, nồng cốt trong
binh chủng cũng đă xuất thân từ tiểu đoàn nầy,
Nhắc lại chuyện xưa chẳng qua là dip để nhớ lại những kỷ niệm của
một thời để thương và để nhớ, một giai đoạn lịch sử vàng son nhất
của người lính mũ xanh sát cộng QLVNCH
Nhân ngày đại hôi TQLC năm nay được tổ chức tại thành phố San-José,
miền Bắc tiểu bang California. Người viết xin ghi lại những ngày
tháng không thể nào quên trong cuộc đời binh nghiệp của ḿnh ở đơn
vị Tiểu đoàn 4 nầy, dù chỉ có duyên phục vụ vỏn vẹn 2 năm trời,
nhưng những t́nh cảm thân quư của người lính Mũ xanh Ḱnh Ngư măi
măi là những kỷ niệm tốt đẹp nhất trong đời ḿnh bằng một thứ t́nh
“Huynh đệ chi binh” trân trọng, quư hiếm.
Từ một tên Thiếu úy “sữa” mới ra trường đến khi đảm trách chức vụ
Tiểu đoàn phó Tiểu đoàn 2 TQLC, được thăng cấp Thiếu tá vào năm 1972
trong trận tái chiếm lại Cổ thành Quảng Trị. Tôi có lẽ là người may
mắn nhất chưa một lần bị thương nặng phải vào ra bệnh viện, mặc dầu
đă có mặt hầu như đầy đủ trong các cuộc hành quân, chỉ trừ hơn nữa
năm vắng mặt theo học khóa Basic School tại Hoa Kỳ vào đầu năm 1969.
Sau trận đánh Cổ thành Quảng Trị, Sư đoàn TQLC lại phải vô cùng vất
vả, c̣n phải hy sinh biết bao xương máu nữa, để tiếp tục chiếm lại
những vùng đất bị mất vào tay giặc vào mùa Hè đỏ lửa 1972. Cánh B
Tiểu đoàn 2 do tôi đảm trách gồm Đại đội 2 của Đại úy Từ Đức Thọ và
Đại đội 5 của Đại uư Huỳnh văn Trọn phải chiến đấu ngày đêm, giành
giật từng tấc đất với kẻ thù trên mặt trận vùng phía Bắc Chợ Cạn.
Với địa thế toàn những đồi cát trắng trống trải, không thuận lợi cho
việc tiến quân, cùng những cơn gió rét lạnh cắt da đă làm chậm bước
tiến quân rất nhiều.Đơn vị đă bị tổn thất khá nặng, số binh sĩ bổ
sung không bằng số thương binh hao hụt mỗi ngày Thương cấp biết được
t́nh h́nh nên đă điều động Tiểu đoàn 5 TQLC thay thế.Niên trưởng
Thiếu tá Trần Vệ Tiểu đoàn phó, người thay thế tôi cũng đă bị thương
nặng trong chuyến đổi quân nầy.
Tiểu đoàn 2 chúng tôi được lui về phía sau để nghỉ dưỡng quân và tái
trang bị, pḥng thủ bảo vệ Bộ chỉ huy Lữ đoàn 147 tại đồi cát “Hội
Yên”.Vào một buổi trưa trời không nắng, tôi nhận được lệnh tŕnh
diện Đại bàng Lạng Sơn, lư do sẽ cho biết sau.Tôi được thông báo là
sẽ thuyên chuyển về làm Tiểu đoàn phó Tiểu đoàn 4 thay thế Đại úy
Trịnh Hữu Phước, c̣n Trung tá Nguyễn Đằng Tống thay Trung tá Trần
Xuân Quang trong chức vụ Tiểu đ̣an trưởng, Thiếu tá Nguyễn Phúc Định
từ Tiểu đoàn Sói biển cũng được điều động về làm Trưởng ban 3 thay
Trung úy Trần Kim Tài, Đại đội trưởng Đại đội chỉ huy kiêm nhiệm.
Một thoáng bất ngờ cộng thêm một ít buồn man mát trong ḷng.Nhưng
dầu sao đây cũng là một cái lệnh mà vị Tư lệnh muốn dăn ḍ đặc biệt
cho tôi, thay v́ chỉ cần ban ra một quyết định để thi hành.Cá nhân
tôi đă có quá nhiều chuyện buồn nơi đơn vị cũ và việc ra đi lúc nầy
cũng là môt cơ hội tốt.. Nhưng làm sao tôi không khỏi đau ḷng khi
phải rời xa đơn vị thân yêu mà ḿnh đă từng phục vụ trong suốt hơn
sáu năm trời. Tôi nhớ những người lính c̣n lại rất ít ỏi của tôi
trong trung đội đầu đời, thương những thuộc cấp của Đại đội 5
mà tôi là người Đại đội trưởng đầu tiên kể từ ngày thành lập Rồi đây
tôi sẽ phải nói lời chia tay với họ, nhất là những chiến hữu thuộc
Bộ chỉ huy cánh B, những người đă cùng tôi luôn chịu thiệt tḥi khổ
sở nhất, hy sinh rất nhiều nhưng quyền lợi th́ chẳng được bao
nhiêu.Thật sư là tôi đă không cầm được nước mắt khi hấp tấp nói lời
chia tay với họ, nhưng dầu sao đây là cái lệnh phải thi hành
Tôi nhớ măi, đó là cái buổi chiều buồn mây đen xám xịt cuối tháng
11-1972.Bầu trời âm u, cùng những cơn mưa dầm tầm tă, trên chiếc
thiết vận xa M 113 do người tài xế lái c̣n có thêm Hạ sĩ 1 Lê Hồng
Quảng Nam, người đă cùng tôi khổ cực, sống chết thủy chung suốt
nhiều năm trời, đây là món quà đặc biệt mà thương cấp đă ưu ái dành
cho tôi được mang theo trong chuyến đi nầy.
Trung tá Tống đă đón tôi tại Bộ chỉ huy Tiểu đoàn vào lúc trời nhá
nhem tối.Trên các tuyến đầu lửa đạn các đơn vị vẫn c̣n đang giao
tranh, tiếng gầm thét của phi cơ cùng đủ loại pháo binh địch, ta rơi
rớt khắp đó đây.Trong căn lều vải nằm ven biển sóng vỗ ŕ rào, có
quá nhiều thương binh từ các đại đôị tuyến trên đưa về.Những y tá và
các người lính Đại đội chỉ huy đang bận rộn băng bó và di tản họ về
lại tuyến sau Qua hệ thống liên lạc truyền tin các Đại đội vẫn c̣n
đang bị đè nặng dưới áp lực của địch, binh sĩ luôn giữ chặt tay súng
chiến đấu dưới các giao thông hào.
Những người lính Ḱnh Ngư rất vui mừng đón tiếp chúng tôi như người
thân thuộc xa cách nhiều năm nay mới trở về .Họ niềm nở lo cho tôi
chỗ ăn, chỗ ngủ.Dĩa cơm gạo sấy cùng một một ít nước c̣n lại trong
chiếc bidong chiều hôm đó quả đă làm tôi cảm thấy ấm ḷng.Những ám
danh đàm thoại khác lạ nhưng rất thân thiện, êm tai mà tôi chưa từng
được nghe ở đâu bao giờ. Bạch Yến, Sao Mai, những danh xưng đặc biệt
chỉ dành cho Tiểu đoàn phó, và các vị Đại đội trưởng không rơ xuất
xứ từ bao giờ nhưng đă được mọi cấp quen thuộc sử dụng hàng ngày..
Đại đội 1 do Trung uư Huỳnh văn Xuân xử lư thường vụ, là đơn vị bị
tổn thất nhiều nhất th́ đang bảo vệ Bộ chỉ huy Tiểu đoàn .Đại đội 2
do Đại uư Ngô hữu Đức chỉ huy, người giàu kinh nghiệm và thâm niên
nhất. Đại đội 3 Trung uư Mai văn Hiếu, Đại đội 4 Trung úy Dương tấn
Tước làm Đại đội trưởng.Cả 2 anh đều xuất thân cùng một khóa nên rất
thân t́nh, hết ḷng thương yêu thuộc cấp và gắn bó giúp đỡ lẫn nhau
Chúng tôi rất dễ cảm thông v́ cùng xuất thân từ một quân trường “
Mẹ”. Đại đội chỉ huy do Trung úy Trần Kim Tài đảm trách, rất nghiêm
nghị nhưng rất hết ḷng với mọi công tác được giao phó.
Trước khi về đơn vị mới nầy, tôi được báo trước những ǵ đă xảy ra
qua lời dặn ḍ của vị Tư lệnh Sư đoàn.Tiểu đoàn vừa thất bại trong
một cuộc lui binh làm mất đi một số chiến xa tăng phái của Thiết
đoàn 17 từ vài ngày trước.Binh sĩ đă bị mất tinh thần rất nhiều, và
sự có mặt của tôi và Trung tá Tống cũng không ngoài mục đích và lư
do nầy.
Chúng tôi đă đến thăm từng vị trí chiến hào vào sáng ngày hôm sau
khi đến đơn vị. Địch vẫn c̣n bám ta rất sát, rất nguy hiểm khi phải
di chuyển băng qua những đồi cát trống, nơi địch đang ŕnh rập kiểm
soát sự chuyển quân của ta.
Biết được ư của địch thế nào cũng thừa thắng xông lên, nên thượng cấp đă đặc biệt lưu ư chúng tôi là lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác.Chúng tôi đă bàn bạc rất kỹ với các đơn vị trưởng về những t́nh huống xấu rồi sẽ xảy ra, thiết lập một kế hoạch để sẵn sàng đối phó. Hệ thống pḥng thủ phải tu bổ lại vững chắc, tăng cường thêm nhiều bao cát nơi các ổ súng cộng đồng Đạn dược, nhất là lựu đạn và ḿn Claymore phải được tận dụng tối đa quanh tuyến pḥng thủ.Thiết lập thêm nhiều hỏa tập pháo binh tiên liệu để khi cần tác xạ ngay đúng lúc.
Đúng như tiên đoán, địch đă điều động nguyên cả Trung đoàn tấn công
sau đó một tuần.Nhờ sự yểm trợ của các Pháo đội cơ hữu, binh sĩ lên
tinh thần chiến đấu suốt đêm đă đẩy lui nhiều đợt xung phong của
địch.Cuối cùng chúng bị thảm hại và phải rút quân trước khi trời
sáng, để lại gần 30 xác cùng nhiểu vũ khí đủ loại trong ṿng đai
pḥng thủ.Thừa thắng xông lên quân ta đă chiếm lại vùng đất và các
chiến xa bị mất vào hôm trước.
Tiểu đoàn 4 TQLC đă có được một chiến thắng phục thù.Thiếu tướng Tư
lệnh đă đến thăm ngợi khen binh sĩ tại chiến trường, và ra lệnh cho
đơn vị về phía sau nghỉ dưỡng quân và tái trang bị.
Đă có nhiều thay đổi nhân sự trong thời gian nầy Đại úy Dương công
Phó từ Tiểu đoàn 5 về thay thế Trung úy Xuân chức vụ Đại đội trưởng
đại đội1, sau khi măn khóa học Đại đội trưởng tại trường Bộ binh Thủ
Đức. Đại úy Nguyễn Tri Nam từ Trung tâm huấn luyện TQLC ra thay
Thiếu tá Nguyễn Phúc Định về làm Tiểu đoàn phó Tiểu đoàn 8, trong
chức vụ Trưởng ban 3. Nam cũng vừa học xong khóa Basic School TQLC
từ Mỹ trở về.Là một sĩ quan tham mưu xuất sắc, thông minh nhanh
nhẹn, tánh t́nh hoà nhă với mọi người, rất siêng năng và hết ḷng
thương yêu thuộc cấp.Anh chưa bao giờ làm Đại đội trưởng tác chiến,
nhưng lại là người được thăng cấp Thiếu tá và đảm nhận chức vụ Tiểu
đoàn phó đầu tiên của khóa 22 A Vơ bị trong Sư đoàn.
.
Một tháng sau đó đơn vị lại có lệnh lên đường chuẩn bị cho một cuộc
hành quân mới. Hành quân tiến chiếm lại Cửa Việt trước ngày hiệp
định Paris về cuộc chiến Việt Nam có hiệu lực Một lực lượng Đặc
nhiệm Tango cấp thời được thành lập do Đại tá Tư lệnh phó chỉ huy,
cộng thêm Thiết đoàn 20 chiến xa tăng phái. Đây là một cuộc hành
quân thần tốc “Nhị thức bộ binh thiết giáp”.Tiểu đoàn 4 là lưc lương
xung kích chính, sau nầy được tăng viện thêm 2 Đại đội của Tiểu đoàn
2.Các lưc lượng tiến chiếm đă hoàn tất công tác được giao phó trước
giờ ngưng bắn 2 phút Nhưng sau đó v́ sự lật lộng gian manh của địch,
chúng ta đành phải rời bỏ vị trí mà ta chiếm được, sau 3 ngày đêm
nằm chịu trận mà không có bất cứ một sự yểm trợ nào. Sự tổn thất của
các đơn vị tham chiến lần nầy quá lớn lao về nhân sự cũng như vũ khí
bỏ lại tại chiến trường.
Sau ngày “Ngưng bắn” có hiệu lực, phải nói là thời gian nhàn rỗi
nhất của người lính nơi tuyến đầu lửa đạn.Các đơn vị thay phiên nhau
vào huấn luyện bổ túc tại trung tâm Đống Đa.Nhằm tạo điều kiện và
nâng cao tinh thần binh sĩ, pḥng Tâm lư chiến Sư đoàn đă tổ chức
nhiều cuộc thi đấu thể thao. Đội bóng chuyền của đơn vị cũng đươc
h́nh thành nhưng kết quả trung b́nh.Chỉ có đội bóng tṛn do Sao mai
Trần Kim Tài vừa là Thủ quân vừa là Huấn luyện viên chính thức, thi
đấu xuất sắc.Các cầu thủ như B́nh đen, Mai Liên, Sự, Sáng, Hảo, Hồng
Hà, Cảnh, Tường, Hoàng….đă mang chiến thắng về đơn vị.Thắng tất cả
các Tiểu đoàn bạn, chỉ thua sát nút đội Truyền tin Sư đoàn trong
trận chung kết.
Đầu tháng 10 năm 1973, Trung tá Nguyễn Đằng Tống được lệnh về làm
Lữ đoàn phó Lữ đoàn 147 với Trung tá Đỗ Hữu Tùng Lữ đoàn
trưởng.Thiếu tá Trần Ngọc Toàn vừa về nước tháng 8-1973, sau khi măn
khóa học Chỉ huy và Tham mưu TQLC Hoa kỳ được thượng cấp chỉ định
thay thế.Đây là đơn vị đầu đời của Niên trưởng từ khi mới ra trường,
cá nhân tôi vẫn làm phó Tiểu đoàn 4 TQLC nầy cho đến giữa tháng
1-1975, được bổ nhiệm chức vụ Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 5 TQLC, Đại
úy Nguyễn Tri Nam vừa được thăng cấp Thiếu tá thay thế tôi chức vụ
nầy.
Thời gian sau nầy có nhiều thay đổi nhân sự trong Tiểu đoàn, Đại úy
Ngô Hữu Đức được thuyên chuyển về làm Trưởng ban 3 Tiểu đoàn 7 TQLC,
Trung úy Tô Thanh Chiêu cũng từ Tiểu đoàn 5 về thay thế chức vụ Đại
đội trưởng Đại đội 2.Chiêu có người anh ruột là Dân biểu VNCH, nhưng
anh lại là người thích ở đơn vị đấm đá.. Nước da ngâm đen, da mặt
sần sùi, trông thật dữ tợn, nơi bàn tay phải chỉ c̣n 4 ngón không ai
rơ nguyên do, nhưng thật sự anh lại là người hiền nhất và rất có uy
với thuộc cấp.Thẳng thắn và hay chọc quê “tếu”với bạn bè, giọng cười
hô hố đặc biệt, không đẹp trai, nhưng lại có duyên ngầm, Người yêu
của anh là một cô gái rất đẹp, con một chủ quán giàu có ở băi trước
Vũng Tàu.
Đại úy Dương Công Phó cũng được về học khóa Bộ binh cao cấp.Sau nầy,
anh là Trưởng ban 3 của Tiểu đoàn 18 tân lập.Trung úy Trần Kim Tài
vừa thăng cấp Đại úy thay thế chức vụ Đại đội trưởng Đại đội 1.
Trung úy Dương Tấn Tước, vị sĩ quan độc thân suốt đời, yêu lính hơn
yêu chính bản thân ḿnh, vừa được thăng cấp Đại úy có lệnh thuyên
chuyển về làm Đại đội trưởng Đại đội Viễn Thám “A”,Trung úy
Vơ văn Gắt Đại đội phó thay chức vụ Đại đội trưởng đại đội 4.
Do t́nh h́nh xáo trộn chung của đất nước và v́ nhu cầu đ̣i hỏi cấp bách của chiến trường vào những ngày đầu tháng ba 1975.Bộ Tổng tham Mưu QLVNCH đă quyết định điều động phần lớn các lực lượng TQLC về Nam gồm các Lữ đ̣an 258, 369.Chỉ c̣n lại Lữ đoàn 147 do Đại tá Nguyễn Thế Lương chỉ huy, gồm các Tiểu đoàn 3,4,5,7, 2 Pháo binh cùng Đại đội Viễn thám của Đại úy Nguyễ tấn Lực.Thay vào đó, là 2 Liên đoàn Biệt Động Quân với trang bị và quân số thiếu hụt Đây là khởi điểm cho tất cả sự bỏ ngơ sau nầy ở mặt trận Bắc Quảng Trị.
Măi cho đến chiều tối ngày 8-3-1975, địch bắt đầu mở cuộc tấn công đầu tiên thật mănh liệt vào Trung đội tiền đồn tại đồi 51 căn cứ Tư Tưởng, hướng Tây quốc lộ 1, cây số 23 vùng Cổ Bi, Hiền Sĩ. Đơn vị được chỉ huy bởi Thiếu úy Nguyễn văn Sáng Đại đội phó Đại đội 2, đă chiến đấu chống trả can trường, đẩy lui nhiều đợt xung phong biển người của địch.Lần liên lạc sau cùng qua hệ thông vô tuyến, anh yêu cầu pháo binh chụp thẳng trên đầu ḿnh v́ vị trí pḥng thủ đă bị địch tràn ngập.Anh đă tử thương sau đó trong cuộc cận chiến bằng lựu đạn với kẻ thù.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thiếu tá Trần Ngọc Toàn điều động toàn bộ lực
lượng c̣n lại, nhờ sự yểm trợ thật chính xác của các phi vụ A 37
thuộc không lực Vùng 1 chiến thuật, ta đă hoàn toàn làm chủ t́nh
h́nh.Xác địch nằm ngổn ngang trong các băi ḿn của hàng rào pḥng
thủ, hơn 20 tên bị ta bắt sống ẩn trú trong các buội rậm. Đây là
trận đánh lớn nhất và sau cùng của đơn vị TQLC vào những ngày cuối
cùng tại mặt trận Quảng Trị. Mặc dầu thời gian nầy, cá nhân tôi đă
là Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 5 TQLC rồi, nhưng v́ 2 đơn vị pḥng
thủ liên quan với nhau trên chạm tuyến, qua hệ thống liên lạc hàng
ngang, nên tôi nắm rất rơ t́nh h́nh.
Lữ đoàn 468 cũng cấp tốc được thành lập với các Tiểu đoàn tân lập
14-16-18 Đại úy Mai văn Hiếu cùng toàn thể Đại đội của anh thuyên
chuyển về Tiểu đoàn tân lập 16, Trung úy Hồng Minh So Đại đội phó
thay thế chức vụ Đại đội trưởng Đại đội 2.Trung úy Huỳnh văn Xuân
lại về làm Đại đội trưởng Đại đội chỉ huy. Chiêu cũng vừa thăng cấp
Đại úy sang làm Đại đội trưởng Đại đội 3.Đại úy Nguyễn Minh Trí từ
Tiểu đoàn 9 Mănh hổ cũng được thuyên chuyển về làm Trưởng ban 3
trong thời gian nầy.
Thiếu tá Niên trưởng Đinh Long Thành được lệnh bàn giao chức vụ Tiểu
đoàn trưởng Tiểu đoàn 4 với Thiếu tá Trần Ngọc Toàn vào ngày
20-3-1975 trong sự thiếu chuẩn bị, hấp tấp vội vàng.Không đủ thời
gian nắm rơ được t́nh h́nh đơn vị.Mọi việc điều hành chỉ trông cậy
vào Tiểu đoàn phó Nguyễn Tri Nam và các vị Đại đội trưởng.
Nam và Chiêu là hai người thân nhất và có quá nhiều kỷ niệm với tôi
Nhưng số phận đă không may xảy đến cho họ vào buổi chiều ngày
24-3-75 khi các anh đang điều động binh sĩ rải tuyến đóng quân.Cả 2
đều đă hy sinh trong những giờ phút sau cùng bằng loạt đạn bắn tỉa
của tên du kích. Đây là một thiệt hại vô cùng to lớn và là nguyên
nhân dẫn đến sự tan hàng quá sớm của Tiểu đ̣an 4 vào những ngày cuối
cùng tại băi biển Thuận An. V́ mất hệ thống chỉ huy, các
Đại đội chỉ c̣n cách tự lo liệu lấy thân, nên Trung úy Hồng Minh So
đă dẫn nguyên Đại đội 2 của ḿnh lên tàu vào sáng ngày 26-3-1975
cùng với Bộ chỉ huy Lữ đoàn. Đại đội trưởng Đại đội 4 Vơ văn Gắt th́
tập họp binh sĩ c̣n lại tuyên bố tan hàng, mạnh ai nấy lo, v́ có
lệnh “ Các đơn vị tự lực cánh sinh” từ Sư đoàn TQLC qua lời chuyển
tiếp của thẩm quyền Đại Dương, thiếu tá Đan tùy viên Tư lệnh.Riêng
Tiểu đoàn trưởng Đinh Long Thành th́ bị kẹt cứng trên chiếc tàu mắc
cạn, cùng đủ loại binh sĩ thuộc nhiều đơn vị khác nhau, không c̣n
cấp chỉ huy, và Niên trưởng đă may mắn thoát nạn về tới Sài- G̣n
trước ngày miền Nam thất thủ.
Cuộc chiến đấu của những người lính Mũ xanh thuộc Lữ đoàn 147 cùng
nhiều đơn vị bị bỏ rơi lại tại tuyến đầu, đă bị kết thúc một cách
thua thiệt oan uổng ngoài dự đoán của mọi người. Gần 3000 binh lính
đủ mọi Binh chủng đă bị trói tay tại mặt trận vào những ngày cuối
tháng ba 1975, đă là trang bi kịch đen tối trong Quân sử Quân đôi
Việt Nam Cộng Ḥa.Họ sớm bắt đầu cuộc đời tù đày khi đất nước chưa
lọt vào tay giặc.
Thời gian đầu sự kiểm sóat của địch c̣n tương đối lỏng lẻo v́ chưa
có chính sách rơ ràng Sau nầy phần lớn binh sĩ được tha về, chỉ c̣n
lại sĩ quan tùy theo cấp bậc và ngành nghề, được phân tán ra nhiều
trại khác nhau.Chính sách thâm độc của Cộng Sản là bỏ đói, đày đọa
khổ sai để hành hạ trả thù.
Tôi nhớ măi vào một buổi sáng công tác lao động thủy lợi tại đập
Trấm Quảng Trị.Gắt đă nhét vào tay tôi con cá khô mà anh bảo là của
Sơn, người bạn gái từ Vũng Tàu vừa ra thăm. Anh là một trong những
người sĩ quan trẻ có tư cách và luôn bị bọn quản giáo kềm kẹp đặc
biệt C̣n Cao Xuân Huy, tác giả của quyển sách hồi kư nổi tiếng
“Tháng ba găy súng”, mỗi lần gặp tôi th́ không cầm được nước mắt “Em
thương Bạch Yến nhất”. Ngô Hữu Đức khi ra trại c̣n để lại cho tôi
những phần quà.Trung úy Nguyễn Hoàng Điểu đă khóc khi thấy tôi quá
tiều tụy trong hầm biệt giam “Conex” trại 3, trong một lần mang thức
ăn cho tôi khi anh phục vụ trong đội nhà bếp trại.Gia đ́nh anh cũng
đă đến Mỹ muộn vừa tṛn hai năm, nay đă ổn định tại tiểu bang
Colorado.Thiếu úy Du Hồ đă nhường cho tôi từng nạm rau, củ sắn trong
tù Sao mai Tài và tôi đă có thời kỳ cùng sống chung một đội, anh
chịu đựng rất hay, đói mấy cũng không sao, có ǵ ăn nấy ít khi bương
chảy cải thiện linh tinh. C̣n rất nhiều, nhiều lắm những ân t́nh
khác của Liễn, của Cang, Loan, Hữu, Nhân và nhất là Vơ Đằng Phương
người tù bất khuất TQLC, cùng nhiều chiến hữu khác làm sao kể cho
hết trong bài viết hạn hẹp nầy.
Những tưởng cuộc đời nầy rồi sẽ xuống tận bùn đen, nào ai biết được
có những ngày hội ngộ hôm nay nơi xứ người Sự t́nh cờ quư hiếm quá
đặc biệt may mắn dành cho một đời người.
Gia đ́nh tôi đến thành phố Pineville miền cực Bắc tiểu bang
Louisiana vào tháng 7-1991, theo diện HO. Đă có một số đồng hương
đến trước tiếp đón và giúp đở tận t́nh, cuộc sống sớm ổn định nhờ
tiền trợ cấp hàng tháng của chính phủ Chỗ chúng tôi đến là một vùng
quê hẻo lánh xa xôi, nơi đa số những người già thích t́m nơi yên
tĩnh.Không có hảng xưởng, chỉ trông vào việc làm ở các nông trại vào
mùa Hè.
Anh chị Niên trưởng Trần Ngọc Toàn là một trong những người thường
xuyên liên lạc và khuyên tôi nên t́m về một nơi khác sáng sủa hơn.
Anh chị Nguyễn văn Gừng từ Oklahoma cùng nhiều, rất nhiều chiến hữu
khác đă liên lạc hỏi thăm và gởi quà, qua trung gian của bác sĩ Tô
Phạm Liệu thuộc gia đ́nh Mũ đỏ đang làm việc tại một bệnh viện nơi
tôi ở. Ông bà cựu Trung tướng Lê Nguyên Khang đă gây cho gia đ́nh
tôi một niềm xúc động lớn lao với những lời thăm hỏi ân cần, và một
ít quà cho người mới đến, mặc dầu trước đây khi ông c̣n là Tư lệnh
TQLC, tôi chỉ là một thuộc cấp rất nhỏ không ai biết.
Những chiến hữu ở Tiểu đoàn 2 như Đặng Phước Thành, Trương Đ́nh
Phước và đặc biệt nhiều nhất là các người lính Ḱnh Ngư đă hết ḷng
nghĩ đến tôi Anh chị Phạm văn Thành từ Saccramanto, Nguyễn Ngọc
Lương Hội trưởng TQLC Bắc Cali, Ngô Hồng Hà Nam Cali… nhiệt t́nh
muốn lái xe đến đón gia đ́nh tôi về Cali sinh sống chỉ cần tôi nhận
lời. Tất cả đều vui mừng khi biết tôi đang b́nh yên nơi xứ người,
không đúng như tin đồn là tôi đă bị bệnh tâm thần và hiện đang sống
nghèo đói lang thang đâu đó tại Thủ Đức. Trần văn Loan người cùng
tôi từ Tiểu đoàn 2, Tiểu đoàn 5, và cùng ở tù chung và được tha về
cùng một lúc, đă khóc v́ quá mừng trong lần đầu tiên qua đường dây
điện thoại Xin ghi nhận những ân t́nh quư hiếm của tất cả những
người lính Mũ xanh.
Cuối tháng 12 năm 1991 gia đ́nh tôi quyết định dời về thành phố
Arlington, Texas Lúc nầy nghề may đang phát triển tại đây, nhờ có
chuẩn bị trước tại quê nhà nên gia đ́nh tôi đă bắt tay vào việc ngay
từ lúc ban đầu Các con tôi tiếp tục vào trường, ngoài giờ học cùng
phụ thêm công việc đạp máy may với mẹ.Gia đ́nh Thạch Lương Tiểu đoàn
2 Pháo binh không những cho mượn phương tiện để sinh sống, mà c̣n
đưa tôi vào hảng của anh đang làm, tôi vẫn tiếp tục với công việc ở
đây cho đến bây giờ.
Anh chị Trần Ngọc Toàn đă vội vă từ Virginia đến thăm tôi sau đó một
tuần, mặc dầu lúc đó chị đă bi bệnh nặng, Nguyễn Ngọc Lương cũng vừa
lấy vợ và cả hai người cũng từ Cali đến thăm, tội nhất là anh chị Hạ
sĩ Phạm văn Thành cứ nằng nặc đ̣i tôi phải về Cali với anh để cùng
đi “bán chợ trời”. Anh chị Nguyễn văn Tính, Nguyễn văn Mễ,
Thạnh….những người lính cựu trào của Tiểu đoàn 4 thuộc Đại đội của
Niên trưởng Toàn, may mắn sống c̣n trong trận B́nh Giă cũng rất tử
tế trong t́nh huynh đệ chi binh, anh em chúng tôi thường họp mặt
nhau cuối tuần để ôn lại những ngày tháng cũ.Nguyễn Đức Quang người
suốt đời hảnh diện về đơn vị và Binh chủng của ḿnh. Anh là một
trong những nhân tố quan trọng đứng ra thành lập hội TQLC Dallas,
bên cạnh Thạch Lương và Hạ sĩ Đông Hà, tài xế của cựu Đại tá Lữ đoàn
trưởng Nguyễn Thế Lương.
Tôi vẫn nhớ măi lời nói của Ḱnh Ngư Nguyễn Đức Quang sau khi tham
dự Lễ kỷ niệm Binh chủng từ Iowa trở về.Anh Tiền ơi! Kỳ nầy ông
Tướng chỉ định thằng Dallas đứng ra tổ chức ngày kỷ niệm thành lập
Binh chủng lần thứ 45 đó Nhưng đến khi đại hội bắt đầu th́ không có
mặt anh, anh đă đột ngột từ trần trong một vụ hỏa hoạn chỉ có 2
người, cái chết bất ngờ của anh hiện nay vẫn c̣n là điều bí ẩn. Gia
đ́nh TQLC Dallas và Oklahoma và một số thân hữu tại địa phương đă
đứng ra lo cho anh đến nơi an nghỉ cuối cùng, v́ các cháu con anh
c̣n quá nhỏ.
Ngày nay chúng ta đang sống êm ấm nơi xứ người và chuyện gặp gỡ liên
lạc được với nhau là một điều thật hy hữu bất ngờ Những người lính
trong Tiểu đoàn Ḱnh Ngư đă hết ḷng gắn bó, yêu thương và đùm bọc
lẫn nhau. Đại hội lần nào cũng vậy, họ là con số tham dự đông
nhất.Chúng tôi may mắn c̣n được người anh đáng kính, 816 Trần Ngọc
Toàn như là một biểu tượng cao quư nhất của t́nh chiến hữu. Anh chị
đă âm thầm giúp đỡ những khó khăn của thuộc cấp không những tại quê
nhà mà c̣n nhiều người tại hải ngoại.Chỉ có những người lính Tiểu
đoàn 4 chúng tôi mới hiểu được tấm ḷng cao qúy của anh.Bên cạnh đó
c̣n có Trần Kim Tài, Phạm văn Thành, Nguyễn Loạn, Ngô Hồng Hà,
Nguyễn Hữu Hào….những người suốt đời sống và nghĩ đến những khổ đau,
bất hạnh của từng chiến hữu kém may mắn.. Muốn biết ai c̣n ai mất
trong gia đ́nh Ḱnh Ngư, ai hiện ở đâu dầu ở quê nhà hay tại hải
ngoại, chỉ cần liên lạc với Hạ sĩ 1 Ngô Hồng Hà .Anh cũng đă có mặt
hầu như đầy đủ trong tất cả ngày họp mặt Binh chủng, đối với anh
cuộc sống c̣n lại hơn nhau chỉ ở tấm ḷng. Anh đă về Việt Nam nhiều
lần, và lần nào cũng vậy tổ chức gặp gỡ anh em Tiểu đoàn 4 c̣n lại
tại Vũng Tàu, bằng tiền túi của ḿnh cộng thêm sự vận động những
đóng góp của nhiều người khác.
Hiện nay những người lính TQLC ngày xưa đă và đang bước lần vào giai
đoạn cuối của cuộc đời Sự gặp gỡ thăm hỏi nhau hàng năm là một việc
nên làm và cần được tiếp tục Không ai có thể biết được những ǵ sẽ
đến vào ngày mai.Niên trưởng Nguyễn Kim Tiền, Trần Xuân Bàng, cùng
Đại bàng Bắc Ninh vừa mới ra đi, rồi sẽ c̣n, c̣n ai nữa. Một Niên
trưởng Trần Ngọc Toàn vừa qua một cơn phẩu thuật, sức khỏe trên
đường hồi phục Một Hội trưởng muôn năm Trần Kim Tài vừa bị stroke
nặng hiện đang tập đi đứng khó khăn
Xin cám ơn Đại bàng Đồ Sơn, Tây Đô Lâm Tài Thạnh và toàn thể hội
TQLC Bắc Cali đă bỏ công sức rất nhiều cho kỳ họp mặt Binh chủng
TQLC lần nầy Xin chúc Đại hội thành công.
Dallas, những ngày tuyết trắng xóa tháng 2-2010
Mũ xanh Pham văn Tiền
Điếu văn vĩnh biệt cựu Đại Tá Nguyễn Năng Bảo
Những ngày hành quân Cồn Thiên
Người lính VNCH sau 30 Tháng Tư
Người Tây phương tính năm lịch theo mặt trời
Một hội nghị với nhiều ư nghĩa
Tấm thẻ bài cho người nằm xuống
TĐ4 TQLC và Những ngày tháng sau cùng
Thôi ! Ḿnh về Linh Xuân Thôn đi em
Tiến tŕnh thành lập Chiến Đoàn và Lữ Đoàn