Page 118 - Dac San Song Than 2023
P. 118
TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIET NAM
TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIỆT NAM
nào báo cáo lên trại, tụi tao sẽ trùm mền giết chết luôn. Trong một đêm 5 anh em đã chui ra một
cách bình yên. Lệnh báo động khẩn cấp, nhiều đơn vị bộ đội được điều động lục soát, tìm bắt
lại. Gần một tuần, tình hình có vẻ thuận lợi, không nghe động tĩnh gì. Ai cũng mừng cho anh em,
vì nghĩ rằng chắc các anh đã qua đến biên giới Lào, Thái Lan (theo ước tính khoảng cách)
và ngày đi.
Rồi tin đâu sét đánh ngang tai, mọi người bàng hoàng, tất cả 5 anh bị bắt lại.
Được biết khi tới biên giới Lào thì không may bị du kích Lào Cộng chận bắt. Họ trả về cho
công an Việt Nam. Một anh bị bắn chết, một bị bắn gãy chân là Thiếu Tá Đại, 3 người còn lại
bị dẫn về trại Thanh Chương. Đến đây họ bị đánh đập hết sức dã man. Chúng đánh đấm hành
hạ đã tay rồi đem nhốt vào phòng tối. Sau một tháng anh Thiếu Tá Thơm (quận trưởng ở Cần
Thơ), không chịu nổi sự hành hạ khắc nghiệt nên đã chết, còn lại anh Sườn, anh Xuyên. Cuối
cùng cũng được tha và đang định cư ở Mỹ qua chương trình HO.
Bắt đầu năm 1980 nhiều anh em tù ở miền Bắc lần lượt chuyển vào Nam. Năm 1982 tôi
được đưa vào trại C, Gia Rai, Long Khánh. Ở đây đã xảy ra cái chết của Trung Tá TQLC Huỳnh
Văn Lượm. Nghe đâu trong lúc đang đun nước cho anh em trong trại thì bị sẩy chân rớt vào
chảo nước đang sôi, anh được đưa vào bệnh viện Biên Hòa, nhưng toàn thân bị phỏng rất nặng
không cứu được và anh chết sau đó. Cái chết của anh có nhiều nghi vấn. Đã bao nhiêu năm, thôi
thì để nước trôi qua cầu. “Thiên võng khôi khôi, sơ nhi bất lậu”, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà
không lọt. Hãy tin đời còn nhiều thiên lý, kẻ ác phản bội sẽ nhận lãnh hậu quả về sau.
Cuối cùng năm 1984 tôi cũng tốt nghiệp văn bằng “tiến sĩ” (giấy ra trại ) qua các “đại học
máu” xã hội chủ nghĩa, trở về sum họp với gia đình bằng thân thể của kẻ thân tàn ma dại, lây
lất đủ các nghề kiếm sống cho đến ngày “hết cơn bĩ cực đến ngày thái lai”.
Chương trình HO đã tái sinh những người “tù cải tạo”. Tôi được định cư ở Mỹ đầu năm
1991 qua HO5. Tôi xin chân thành cám ơn chính phủ Mỹ đã ra tay cứu vớt chúng tôi. Cám ơn
những ân nhân, hội đoàn đã tranh đấu để chương trình HO thành tựu.
Tôi cũng không quên ơn những bạn tù đã cùng tôi một thời chia ngọt sẻ bùi, âm thầm giúp
đỡ nhau, kiên cường vượt qua bao khổ nạn trong địa ngục trần gian (có thật) để sống còn.
Những anh như Thiếu Tá Lê Văn Hiền, Lê Văn Phúc (được gọi là Phúc Bolero, vì sau một ngày
lao động khổ sai, tối đến anh em ngồi quây quần nghe anh hát nhạc Bolero buồn não ruột), anh
Đào Hiếu Thảo (đang làm xướng ngôn viên cho đài VOA) , anh Huỳnh Công Ánh (một nhà thơ,
một nhạc sĩ đấu tranh rất gan lỳ, mưu lược). Đặc biệt anh Ánh là trường hợp hy hữu, duy nhất
trốn trại từ trại 9 Tân Kỳ, Nghệ Tĩnh qua thẳng nước Mỹ luôn. Hiện anh đang ở Houston và luôn
phối hợp với chị Nguyệt Ánh trong các cuộc đấu tranh chống Cộng sản ở Hải ngoại, anh Mai
Mạnh Giao, Lê Hữu Thường (đơn vị 101) đang ở San Jose, anh Nguyễn Tấn Trung Thuận, anh
Hiệp ở Westminster và nhiều anh em mà tôi không nhớ tên.
Chúng ta đã quyết một lòng dù “đá nát vàng phai” nhưng chúng ta lúc nào cũng hãnh diện
đã chọn lý tưởng để phục vụ: Việt Nam Cộng Hòa. Chúng ta không khom lưng, cúi đầu trước kẻ
địch, biết rằng “hàng thần lơ láo, phận mình ra chi”!
Đến bây giờ mỗi lần anh em gặp nhau, họ vỗ vai tôi cười đùa vui vẻ hỏi:
“Ê, cái bà quá khứ hồng quay nhanh, đá nát vàng phai “ra sao rồi?”
Chúng tôi lại vang vang một trận cười cùng những chuyện ngày xưa bên ly cà phê rộn rã.
Thôi thì chúc anh em hãy sống an vui, thanh thản cho đến cuối cuộc đời vì:
Hãy đi cho trọn đường trần
Khổ đau tủi nhục cũng ngần ấy thôi
ĐẶC SAN SÓNG THẦN 2023 TRANG 106