Page 115 - Dac San Song Than 2023
P. 115

TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIET NAM

                                         TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIỆT NAM

              đến với chúng tôi khi anh em rỉ tai nhau có một người uống thuốc tự tử trên tàu, ông  là Trung
              Tá TQLC Nguyễn Văn Nhiều, tôi bàng hoàng vô cùng, vị Trung Tá nầy đối với tôi không xa lạ
              gì, năm 1972 tôi về làm Trưởng ban tình báo Phòng 2 SĐ/TQLC, chúng tôi thường hợp tác với
              nhau và tôi rất quý mến ông.
                  Một buổi chiều tàu cập bến Hải Phòng, chúng tôi lại có lệnh “khẩn trương” rời tàu thủy để
              lên tàu hỏa (xe lửa). Ngồi trên tàu hỏa len lén nhìn ra ngoài thấy từng đoàn người dân mặt mày
              hung bạo, trong tay người nào cũng cầm những viên đá quơ lên, quơ xuống như sẵn sàng ném
              vào tàu với những lời chửi rủa tục tĩu  “tụi tay sai Mỹ ngụy, giết chúng nó đi”. Thật ra những
              chuyện nầy chúng tôi không bất ngờ lắm, vì với một đường lối, chính sách tuyên truyền ngu
              dân của CS nên họ chỉ biết căm thù, oán hận.
                  Đoàn tàu chạy qua Nghĩa Lộ, Yên Bái, tôi không thấy một sự sống nào vươn lên của Xã Hội
              Chủ Nghĩa. Người dân thì ốm tong ốm teo, ruộng vườn xác xơ, nhà cửa như những chòi lá đơn
              sơ, những con trâu kéo cày bởi những người đàn bà đen đủi, quần xắn tới bẹn thật là thảm não.
                  Đoàn tàu dừng tại một bến phà của một cái hồ rộng mênh mông, từ bờ hồ bên nầy nhìn qua
              bờ bên kia là rừng núi trùng điệp. Lại “khẩn trương” xuống phà. Suốt 9 năm tù cải tạo hầu như
              lúc nào cũng “khẩn trương”.
                  Gần 1 giờ sau chúng tôi “đổ bộ” lên bờ bên kia, mới biết tên cái hồ nầy là Thác Bà. Tôi cũng
              không hiểu sao cái hồ mà gọi là thác, vì lòng hồ rất rộng, nước trong xanh. Nhìn chung quanh
              chúng tôi hoàn toàn tuyệt vọng, vì biết rằng đây chính là một hoang đảo cách biệt với thế giới
              bên ngoài.
                  Chúng tôi được “biên chế” phân phối đi từng lán trại. Nói là lán trại chứ thật ra là những
              dãy “lán” được dựng lên bằng tre nứa sơ sài, hở trước trống sau. Ổn định xong nơi ăn (có gì
              đâu mà ăn) chỗ ở (có nhà cửa gì đâu để ở) . Các trại được đánh số trại 7, trại 5, trại 4, trại 3.
                  Đầu tiên tôi ở trại 7 sau đổi ra trạị 3 gần bờ hồ. Đây mới thật là lao động khổ sai, hàng ngày
              phải đạt được chỉ tiêu 20 cây vầu (giống như cây nứa nhưng ruột đặc, nặng hơn cây nứa) mang
              về nộp cho trạị. Thực phẩm duy nhất chỉ vài củ sắn, hay khoai lang nhỏ bằng ngón chân. Nhiều
              anh em vì quá đói nên thấy cây lá nào ăn được là cứ ăn. Một số bị trúng độc chết như  Thiếu Tá
              Hợp TQLC và nhiều người tôi không nhớ tên.
                  Gần một năm ở các trại nầy, những người tù hoàn toàn mất liên lạc với xã hội bên ngoài, vì
              đây chỉ có núi rừng, chim kêu vượn hú, không có sự sống của loài người, thỉnh thoảng có gặp
              vài người miền núi nhưng là người thiểu số như Thái trắng hay Mường. Tất cả tin tức gia đình
              vợ con đều bặt vô âm tín. Không một ai còn ảo tưởng “học tập tốt, lao động tốt” để về sum họp
              với gia đình (ngoại trừ những người quá ngây thơ).

                  Tuy nhiên cũng còn những tên cò mồi, anten, phản bội anh em, bạn bè, để may ra “cách
              mạng” sẽ khoan hồng. Ở đây tôi xin không kể tên những kẻ hèn nhát nầy, vì ở trên đất Mỹ
              không ai không biết bọn nầy. Ngoài ra nhiều anh em quá tuyệt vọng nên họ tìm cách để vượt
              thoát ra ngoài. Nhiều cuộc trốn trại xảy ra rất can trường, anh dũng. Một anh Đại úy Biệt Cách
              2 lần trốn trại bị bắt, đến lần thứ 3 cũng không thoát nên bị tử hình. Một bác sĩ giám đốc bệnh
              viện Chợ Rẫy uống thuốc độc tự tử v.v.. Có một lần sau khi hoàn thành chỉ tiêu, tôi quá đói đi
              quẩn quanh trong rừng kiếm tìm vài củ khoai mì lót dạ (cải thiện). Tình cờ tôi thấy có một cái
              chòi lá, ngồi trước chòi là một ông cụ râu tóc rậm rạp. Tôi định quay trở ra thì thấy ông vẫy tay
              ra dấu cho tôi đi vào, tôi tiến đến gần ông, nhìn trước trông sau, không thấy tên vệ binh, quản
              giáo nào, tôi chào ông: chào cụ, ông nhếch môi cười nhẹ. Tôi hơi ngạc nhiên, vì đây là lần đầu
              tiên khi chuyển ra miền Bắc tôi mới thấy một nụ cười hiền lành, thân thiện. Ông hỏi tôi:
                  - Các anh trong Nam chuyển ra phải không?
                  - Tôi: dạ phải.


               TRANG 103                         ĐẶC SAN SÓNG THẦN  2023
   110   111   112   113   114   115   116   117   118   119   120