Page 218 - DSST2020
P. 218
214
chân hắn và như có một luồng điện chạy đẹp trai không?”
qua người, tôi rùng mình, cố gắng lùi ra xa Bác Tư cười:
nhưng đành bất lực, không còn xoay đâu _ Cậu Hai là nhất rồi.
được nữa, phải ngồi chịu trận thôi. Hơi thở _ Thấy chưa, ai cũng nhìn ra tôi là đẹp
nhè nhẹ của hắn phả lên tóc, âm ấm sau trai chỉ có cô là không. Thì ra con mắt thẩm
gáy, tôi cảm thấy trái tim mình đập sai một mỹ của cô kém quá.
nhịp thì phải. Không lẽ vì ánh mắt đa tình _ Chưa chắc, tôi cong cớn, mỗi người có
pha chút tinh quái, và nụ cười ấm áp đầy một cảm nhận về cái đẹp khác nhau. Tại tôi
thiện cảm của hắn, vừa được ghi nhanh không thích nên không thấy đẹp.
trong trí mà lòng tôi đã chao dao sao. Tim _ Không thích tôi hay không thích cái
tôi lại đập nhanh hơn và mặt lại nóng bừng mặt tôi?
lên. Có lẽ nhận ra sự xấu hổ và bối rối của _ Cả hai, tôi tỉnh bơ đáp.
tôi, hắn cố tình trêu thêm bằng cách kề sát _ Thì ra dù mình có đẹp trai thế mấy, tốt
vào đầu tôi thì thầm: bụng thế mấy, làm phước thế mấy cũng
_ Thấy rõ mặt tôi rồi chứ, đẹp trai không được người ta thích. Ôi buồn biết
không, Trần Nhã Uyên? bao nhiêu!
Lần này thì hắn thật sự làm tôi ngạc nhiên, Miệng nói buồn, nhưng nụ cười của hắn
không kịp suy nghĩ, tôi quay phắt lại nên vẫn không tắt trên môi. Hắn chợt ghé sát tai
đầu tôi đụng ngay vào mặt hắn. “Á” tiếng tôi thì thầm:
kêu của hắn làm tôi giật mình. Xấu hổ, mặt _ Khổ nỗi tôi lại thích cô rồi đấy, hãy
tôi đỏ lên, lí nhí nói lời xin lỗi nhưng vẫn cho Đoàn Vũ Yên này một cơ hội, mình
không quên câu hỏi: “Làm sao anh biết làm bạn nhe Nhã Uyên.
được tên tôi?” Không trả lời hắn vừa xoa Tôi nghe bối rối, hình như có một cọng
chỗ đau, vừa chỉ vào cái túi tôi đang ôm cỏ non đang bén rễ trong tim. Tôi quay lại
trước ngực. Cúi nhìn theo ngón tay chỉ, nhìn Yên không nói mà chỉ mỉm cười, và
ngay trước mắt, cái tên của tôi viết bằng cũng hình như đây là lần đầu tiên, tôi cười
mực đỏ nổi bật trên nền túi kaki trắng. Phản với hắn.
ứng theo phản xạ, tôi kéo cánh tay lên che Có phải chăng vì chuyến xe hỏng máy,
hàng chữ. Hắn lại cười, vẫn nụ cười ấm áp mà định mệnh đã nối kết đời tôi và Yên,
đó, vẫn ánh mắt tinh quái đó: Quen nhau được vài tháng, Yên đưa tôi
_ Che gì nữa mà che, tôi thuộc lòng cái về nhà giới thiệu với mẹ mình. Lúc đầu bà
tên dễ thương này rồi. Trần Nhã Uyên, còn niềm nở tiếp tôi, nhưng sau khi biết tôi
tên đẹp giống như người vậy. Nhưng tên thì chỉ là con bé mồ côi, tự nuôi sống mình
đẹp mà người sao khó quá. À mà cô chưa bằng cách vừa đi học, vừa đi dạy thêm tại
trả lời tôi, thấy tôi ra sao. đẹp trai không? tư gia, thì thái độ bà thay đổi hẳn, vẻ lạnh
_ Không. Tôi cong môi lên đáp nhạt, khinh thường
_ Ái chà , ác thiệt, tàn nhẫn thiệt. Hắn quay thấy rõ. Tôi hiểu là mình không nên đến
sang bác tài: “Bác Tư bác thấy tôi có đẹp đây thì hơn. Sau lần đó, mỗi khi Yên muốn
_______________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN TQLC 2020