Page 195 - DSST2020
P. 195
191
yên tâm rằng người đẹp chưa quên mình. vậy thôi và cũng chẳng buồn đào sâu chuyện
Vậy là có triển vọng được việc cho thằng không vui của thiên hạ.
con. Cô ấy bảo rằng riêng tôi, muốn gặp cô Một năm sau tôi xuất bản cuốn
lúc nào cũng được không phải lấy hẹn như sách thứ hai, Saigon, le rêve brisé, và cũng
thiên hạ. không quên đề tặng bao nhiêu bạn bè quen
Hôm sau tôi đến gặp Pascale. Cô biết. Lần nầy Pascale cũng viết cho mấy chữ
vẫn tươi rói như năm nào, tiếp đón tôi rất cảm ơn, rồi cách đây hơn tháng trời cô gọi
thân mật với nụ cười duyên dáng, hỏi thăm điện thoại cho tôi. Khi bắt điện thoại lên tôi
đủ điều... Tôi nhìn cô nhiều hơn nói, cũng nghe tiếng cô ấy như nghẹn ngào, như xa
dễ hiểu thôi: gái một con mà! Cuối cùng cô vắng, như nức nở...Tôi rơi từ trời cao, hỏi cô
hỏi tôi cần chuyện chi, tôi mới trình bày vì đâu nên nỗi, nhưng tiếng của Pascale quá
chuyện của thằng con xin nhà. Tức thì cô yếu lại bị đứt quãng vì tiếng khóc, tôi không
sang phòng bên lấy một xấp hồ sơ, lựa ra thể hiểu được gì rõ ràng nên xin cô buổi hẹn
một cái hỏi tôi có phải của con tôi không. để mong được nghe cô kể rõ ngọn ngành.
Tôi gật đầu, cô ta lại sang phòng bên, lát sau Ngay hôm sau tôi tìm ra nhà cô ấy.
trở lại cho biết là có nhà cho con tôi, tuần Đứng trước mặt Pascale tôi thật
sau nó sẽ nhận được giấy mời đi xem nhà và ngỡ ngàng, lặng người chỉ nói được câu
nếu không có gì trở ngại thì có thể dọn vào chào rồi ôm Pascale hôn lên hai má như “thủ
ngay. Sự đời nó vẫn vậy, có chút quen biết tục hiện hành”. Pascale vẫn ôm chặt lấy tôi,
thì chuyện gì cũng suông sẻ, nhanh chóng. gục đầu vào vai, tôi khẽ nghiêng đầu qua đặt
Sau vụ nhờ vả nầy tôi lại quay về lên má Pascale một nụ hôn dài cho đến khi
với chuyện riêng tư, không có dịp nào gặp Pascale qua cơn xúc động buông tôi ra, nhìn
lại Pascale suốt hơn 5 năm trời, cho đến một tôi thì thầm tiếng cảm ơn đã đáp ứng nhanh
hôm khi đã nghỉ hưu, có dịp ra phố tôi tạt chóng lời cầu cứu của nàng. Tôi lặng nhìn
vào cơ quan nơi cô tùng sự thì được cô tiếp Pascale mà lòng bồi hồi xúc động trước sức
viên cho biết là Pascale không còn làm việc tàn phá dung nhan duyên dáng của bao
ở đó nữa, nhưng không nói rõ là cô ấy đi làm nhiêu lo lắng, buồn phiền, nản chí... chồng
nơi nào khác hay nghỉ ở nhà... chất lên tâm não trong hai năm qua. Tuy mới
Hai năm sau, khi tôi xuất bản bước qua ngưỡng cửa 50 mà trông Pascale
cuốn sách đầu tiên Souvenirs du Vietnam tiều tụy, già nua khác thường, không phải là
tôi đề tặng cho Pascale một cuốn để gọi là Pascale “nhìn mòn con mắt” của thập niên
nhớ chút ơn xưa. Liền sau đó tôi nhận được trước
mấy chữ của cô ấy đáp nhận và cảm ơn. Tôi Khi tôi hỏi về vụ kiện cáo năm
bắt lại liên lạc và hỏi thăm vì sao nghỉ việc trước thì Pascale mới cho biết là toà cho cô
thì cô ấy cho biết đại khái rằng bị tên xếp có lý nhưng vì không có chứng tích cụ thể
tán tỉnh suồng sã, gần như ép dâm nên cô cũng như nhân chứng nên toà không thể
buộc lòng lôi hắn ra tòa. Tôi chỉ biết đại khái buộc tội được bị can. Nhân chứng thì nhiều,
nhưng khi hữu sự thì tất cả đều im hơi lặng
_______________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN TQLC 2020