Page 164 - DSST2020
P. 164
160
“Xưa nay chinh chiến, mấy ai về!”. Tôi thật sự chưa có chuẩn bị cho câu trả
lời này. Tôi bối rối cau mày suy nghĩ, Thu
Thi sĩ Vương Hân đã viết ra câu ai lại tưởng vết thương làm cho tôi đau:
oán này, để nói về thân phận của những
người lính, ngày đêm sống trong nơi sương - Bộ anh đau lắm hả?
gió. Việc đối mặt với chiến trường đâu phải
chỉ có một lần, mà là chuyện “cổ lai” luôn Tôi lắc đầu không nói, tự dưng tôi cảm
xảy ra. Hàng vạn người ra ngoài mặt trận để thấy sợ. Tôi rất sợ mỗi khi thấy ai khóc, vì
luôn phải đối mặt với cái chết, để rồi có được tôi không có đủ can đảm khi nhìn thấy nước
bao nhiêu người may mắn trở về? mắt rơi. Và tôi cũng biết chắc rằng, có một
cái đau mà tôi sắp phải chứng kiến, nó sẽ
Người lính đành xem cái chết như là một còn đau hơn cả vết thương tôi đang phải
sự trở về! chịu.
Khoảng gần ba tháng sau ngày Nhân tử Tôi kể lại đầy đủ chi tiết về cái chết của
trận, tôi bị thương nặng trong một trận chiến Nhân. Khi vừa nghe được một ít câu, tôi thấy
nảy lửa trên đường tiến chiếm lại Cửa Việt- Thu gục đầu xuống tay gối trên mặt bàn, hết
Quảng Trị. Tôi được tải thương về bệnh viện câu chuyện một lúc thật lâu mới thấy Thu
Nguyễn Tri Phương-Huế. Sau đó, được đưa ngẩng mặt lên. Tôi thấy nước mắt trên hai
về điều trị ở bệnh viện Lê Hữu Sanh-Thủ cánh tay và trên cả mặt bàn. Tôi không dám
Đức. Tôi phải trải qua nhiều lần phẫu thuật. nhìn vào mắt Thu. Từ lúc đó cho đến khi ra
về, Thu không nói thêm một câu nào, ngoài
Vài ngày sau, trong giờ thăm bệnh, bạn câu:
tôi và Thu đến thăm tôi. Vừa đến bên giường
bệnh, Thu ngạc nhiên hỏi câu thật dễ thương: -Mong anh sớm được bình phục.
- Sao cứ mỗi lần gặp anh là thấy anh Sau khi được xuất viện để về điều trị tại
bị thương vậy? nhà, thỉnh thoảng tôi có ghé thăm gia đình
Nhân ở trên đường Bà Hạt, Chợ Lớn. Một
Tôi méo mó trả lời:
năm trôi qua thật nhanh, gia đình Nhân báo
-Có ai muốn mình bị thương bao giờ tin gần đến ngày giỗ cho Nhân. Tôi cho Thu
đâu? biết, vừa nghe xong Thu tỏ vẻ lưỡng lự, nói:
Tự dưng tôi cảm thấy nhói đau ở ngực, -Từ khi quen biết anh Nhân, Thu
khi nhìn thấy Thu. Hình như cô ấy không chưa có lần nào đến gia đình anh ấy bao giờ,
biết gì về sự ra đi của Nhân.Tôi mời hai bây giờ đột nhiên đến nhà, Thu cảm thấy
người xuống câu lạc bộ uống nước và nói ngại quá!
chuyện.
Tôi nói:
Vừa ngồi vào ghế, Thu đã nhanh miệng -Như vậy mới đáng quý, sao lại ngại?
hỏi ngay:
Đây là năm giỗ đầu của Nhân. Vào
-Anh có gặp anh Nhân không? Sao mấy buổi chiều, Thu đến với một cô bạn. Sau khi
tháng nay Thu không thấy anh ấy viết thư về tôi giới thiệu Thu với gia đình Nhân, chúng
cho Thu?
tôi đến trước di ảnh của Nhân thắp nén nhang
_______________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN TQLC 2020