Page 165 - DSST2020
P. 165

161



             để tưởng nhớ đến người quá cố. Qua làn khói    Nhân ơi! Anh đã sống và chết như thế, vì
             mỏng hương thơm, thoáng nhìn vào ánh mắt      Anh  là  một  người  lính  Thuỷ  Quân  Lục
             trẻ trung của Nhân, tôi có cảm giác như anh    Chiến của Quân Đội VNCH!
             còn đầy những nuối tiếc và xót xa!

                    Tôi còn nhớ, có một lần hai đứa cùng          Chúng tôi từ giã ra về, lúc Thu chào mẹ
             nằm trên một cái võng, mỗi đứa một đầu. Tôi   Nhân, tôi thấy bà cầm hai bàn tay Thu thật
             hỏi Nhân một câu như đùa:                        lâu, dường như bà muốn nói một điều gì với
                                                                 Thu, tôi vội bước nhanh ra ngoài cửa, đứng
                           -Nếu  ông  Trời  cho  anh  một  điều   chờ. Nhìn thấy hai người phụ nữ, một già
             ước, thì anh sẽ ước điều gì?                  một trẻ, một người mẹ, một người tình của
                                                                 tử sĩ Nhân nắm chặt tay như để cùng chia sẻ
                    Nhân có vẻ suy nghĩ, một lúc sau mới
             trả lời:                                          một  nỗi  đau  thương,  trong  lòng  tôi  cũng
                                                                 buồn lây. Tôi chợt nghĩ đến mẹ tôi và người
                          - Tôi ước đất nước mình không còn   tôi thương, một ngày nào đó cũng sẽ...
             chiến tranh. Tôi sẽ cởi áo trả lại cho quân
             đội, rồi về nhà làm mộc như ba tôi.                  Buổi chiều hôm ấy có nhiều gió, bầu trời
                                                                 thấp bởi những đám mây xám xịt, từng cơn
                ...Tráng sĩ buông gươm, lòng uất nghẹn.     gió mạnh cũng đang vất vả xua nó đi. Tôi
                                                                 nghe đâu đây có tiếng hát:
                  Đại bàng gẫy cánh, dạ vương sầu...
                                                                        “...Thời  gian  nào  trôi  bềnh  bồng  trên
                    Ngoài ba người chúng tôi là khách, còn   phận người, biệt ly nào không muộn phiền
             lại là người trong gia đình. Trong bữa cơm     trên dấu môi. Mùa vàng lên biêng biếc bóng
             giỗ,  thấy mẹ Nhân thỉnh thoảng lại đưa mắt   chiều rơi, nhạc hoài mong ta hát vì xa người.
             nhìn tôi, rồi lấy cả hai bày tay lau nước mắt.   Thu hát cho người. Thu hát cho người, người
             Tôi hiểu bà đang nghĩ gì? Trong gia đình tôi,   yêu ơi! ” (VĐSB)
             mẹ tôi cũng thế!
                                                                        Tôi đứng lặng im, mà không để ý đến
                      Ai đã đi qua những ngày mưa, mới       Thu đã đứng bên cạnh từ lúc nào. Tôi chợt
             biết  yêu thương những ngày nắng. Có trải     quay sang nhìn Thu thấy trong ánh mắt của
             qua chiến tranh mới biết nỗi đau mất mát lớn   Thu long lanh ngấn lệ!
             biết là dường nào!
                                                                           NEW YORK, mùa NOEL, năm 2019.
                    Trên  cõi  đời  này,  nhiều  người  vẫn
             thường nghĩ rằng:

                    “Cuộc sống của chúng ta đều được an
             bài bởi một định mệnh.”

                    Cho nên, chúng ta không thể nào đi
             ngược lại những gì mà Thượng Đế đã đặt để
             cho kiếp nhân sinh. Vì thế, hãy sống cho có
             ý nghĩa và cái chết xứng đáng được lưu danh
             cho hậu thế.


             _______________________________________________________________________
                                         ĐẶC SAN SÓNG THẦN TQLC 2020
   160   161   162   163   164   165   166   167   168   169   170