Page 8 - TQLC Tango Nguyen Thanh Tri
P. 8
MX Long Hồ Lê Quang Liễn:
Tango đã trên 70 rồi, đau nhức phải mổ gân vai mà vẫn phải đi làm, chứng tỏ Ông
Tư Lệnh Phó của tôi cầm tinh tuổi “nghèo rớt mồng tơi”, nhưng vẫn gắn bó với anh em.
Đầu tháng 7/2003, không quản ngại thân già đã cùng anh em TQLC lái xe từ Houston đến
Washington D.C để đi diễn hành trên đại lộ Constitution dưới quốc kỳ VNCH. Vì đức tính
hiếm quý của một cấp chỉ huy nên tôi không ngại ngùng mà “điếu đóm” cho ông. Điếu
đóm không hẳn là chữ V “victory nằm ngang” của những chuyên viên thượng cấp vận, mà
tôi chỉ biết mang café & donut lên tận phòng cho “Ông Thầy Tango”.
Cùng quan điểm với LQ Liễn là MX Nguyễn Cao Nghiêm, gốc TĐ1, thường có cái
nhìn sắc như dao, nhận xét về người chỉ huy cũ của mình:
- Tango là một cấp chỉ huy thanh liêm, một đàn anh không biết trù dập thuộc cấp.
Là một cấp chỉ huy tác chiến, luôn phải đối phó với hiểm nguy để duy trì bảo vệ
mạng sống cho thuốc cấp nên rất cần duy trì kỷ luật đơn vị, vì thế chuyện có người thương
kẻ ghét là việc bình thường, cấp chỉ huy nào đạt được 75% sự mến phục của thuộc cấp là
đã thành công, xứng đáng mang trên ngực một huy chương “tài-đức”, một loại huy chương
cao quý hơn bất cứ loại nào có hai mặt.
Theo tỉ lệ phỏng vấn ở trên thì có đến 99% đàn em MX, lúc nào và ở đâu cũng sẵn
sàng đứng nghiêm, kính cẩn đưa tay chào Tango, chấp hành mệnh lệnh. Phần còn lại là 1%
thì thuộc về người viết, vì không biết thì hành lệnh của Tango.
Tôi chưa từng phục vụ trực tiếp dưới quyền Ông và hầu như không tiếp xúc bao giờ
nên không biết phải nói về Ông như thế nào? Tuy nhiên, có một lần, một lần đầu và cũng
là lần cuối, Ông Tango ra lệnh cho tôi nhưng tôi đã từ chối thì hành:
Khoảng 10 giờ sáng ngày 30/4/1975, Tango đưa được toàn bộ các đơn vị TQLC về
tới Căn Cứ Sóng Thần, Ông họp các đơn vị trưởng tại Bộ Chỉ Huy căn cứ, cho lệnh các
đơn vị vẫn nắm vững tay súng. Sóng Thần là cứ điểm cuối cùng của TQLC. Khi ông Dương
Tông Tông tuyên bố đầu hàng, ra lệnh Quân Đội VNCH buông súng và chờ đón người
“anh em” phía bên kia để bàn giao thì Trời bỗng đổ cơn mưa rào, trong phòng họp tại
BCH/CCST, Tango ngước mắt lên trần nhà trong giây lát rồi nghẹn ngào nói:
-Mọi chuyện đến đây đã xong, thi hành lệnh của Tổng Thống, anh em cho quân
nhân các cấp buông súng về với gia đình. Chúc tất cả may mắn, bằng an.
Ông cho tìm CHT căn cứ (Tr/Tá Ân) nhưng không có, ông quay sang tôi ra lệnh:
- Cấp ở lại bàn giao căn cứ cho..”
Có lẽ Tango chưa biết Th/Tá H… đã thay tôi làm Chỉ Huy Phó, còn tôi thì đã được
lệnh ra trình diện ngoài hành quân (ĐN) gấp vào ngày 19/3 để rồi 29/3 bám theo gót Tango
bơi ra biển, lên tàu, xuôi Nam, Vũng Tàu, rồi lui về Sóng Thần. Tango tưởng tôi vẫn còn
là CHP nên mới ra lệnh cho tôi: “Ở lại bàn giao”!
Bàn giao cái gì? Bàn cho ai!
“Cái nhà là nhà của ta, công khó ông cha làm ra, bỗng dưng nó vào cướp lấy”! Tại
sao lại phải bàn giao cho chúng cái của tôi?
Tôi toan cãi lời, nhưng thôi vì giọng Ông nghẹn ngào, ra lệnh xong Ông ngước mặt
nhìn trần nhà như để nuốt trôi những đau thương! Gỗ đá trong hoàn cảnh này cũng còn
phải đổ mồ hôi huống chi là người lính bị bắt buông súng nên tôi đành lặng câm.