Page 22 - DSST2020
P. 22
18
nới vòng vây đại đội tôi để quay ra chống cự với Trâu Điên đang bao vây chúng phía ngoài
và cuối cùng chúng đành phải “bỏ xác bạn chạy lấy người”
Sau trận Cầu Khởi, ngày 17/9 TĐ2 lại đổ bộ trực thăng ngay vào mật khu Hố Bò (TN),
nhưng mới thả xuống được ĐĐ1 của tôi và ĐĐ3 của Trần Văn Thương thì bị đụng nặng,
súng phòng không quá mạnh và địa thế không cho phép Tiểu Đoàn đổ quân tiếp tục nên ĐĐ1
và ĐĐ3 cầm cự tới ngày hôm sau Tiểu Đoàn (-) mới xuống đầy đủ. Suốt đêm đó, TĐT Đồ
Sơn và Ban 3 Lâm Đồng Đinh Xuân Lãm luân phiên bay C&C đề hướng dẫn “Hoả Long”
yểm trợ. Tiếng nói của Đồ S ơn, Lâm Đồng và Hỏa Long đã giúp chúng tôi giữ vững vị trí
trước những đợt tấn công dồn dập của VC trong đêm. Trong cuộc hành quân nhẩy vào Hố Bò
này, đại đội tôi lại nhẩy đầu và có cố vấn Mỹ đi theo, vừa chạm đất là Captain White bị
thương. Cố vấn Mỹ mà bị thương thì Mỹ họ phải tải thương ngay và sau đó mới có cố vấn
khác thay thế. Đồ Sơn cho lệnh tôi thả khói tím đánh dấu để trực thăng thả CV khác xuống
thay thế. Nhưng rất tiếc là súng phòng không VC mạnh quá và VC cũng thả khói màu tím nên
trực thăng nhầm LZ, thả lộn cố vấn vào tuyến địch khiến đại đội tôi lãnh “đại họa” là phải đi
tìm cố vấn về bằng mọi giá.
Sau nhiều cố gắng Đại Đội tôi tìm và mang được CV về, nhưng anh ta bị trọng
thương vào nách và vai nên lại phải tải thương anh ta ngay. Tiểu Đoàn chưa kịp có cố vấn để
bổ sung, nhưng tình hình quá nặng nên buộc lòng Chiến Đoàn Trưởng Saigon phải đưa CV
khác của Chiến Đoàn xuống cho tôi để họ lo hỏa lực yểm trợ và tải thương. Khi đụng trận, có
CV để xin yểm trợ hỏa lực và tải thương thì tuyệt, nhưng các chàng CV cũng ưa báo cáo…
nên tôi không thích có CV đi theo
Hôm sau, trong khi đang lục soát, thu dọn chiến trường và chuẩn bị đóng quân đêm thì
Tiểu Đoàn được lệnh di chuyển ngay để B52 “trải thảm” vùng này. Đại Đội 1 và Đại Đội 2
của Đệ Đức đi trước, Đại Đội 4 của Vũ Đoàn Dzoan bao chót. Khi Đại Đội 4 của Đại Úy Vũ
Đoàn Doan chưa rời khỏi vị trí thì hai đại đội đi đầu là tôi và Đệ Đức bị đụng nặng ngay,
tiếng B.40 và RPD nổ ròn, quân ta đã bị thương và tử thương, trời đang tối dần, tối dần!
Trong đêm giữa rừng sâu, lệnh thượng cấp bắt di chuyển gấp, trả mục tiêu lại cho
B.52, nhưng lại bị địch cầm chân! Đây là lúc khó khăn nhất của cấp chỉ huy, Tiểu Đoàn
Trưởng Đồ Sơn đã quyết định: “Ta ở lại chiến đấu, không nhường mục tiêu B52” và Đồ Sơn
đã thông báo quyết định này cho 2 cố vấn Mỹ biết.
Thực tế chiến trường đang xẩy ra trước mắt buộc 2 cố vấn của Tiểu Đoàn phải làm
việc khẩn cấp với hệ thống cố vấn cao hơn để xin hủy bỏ hay chuyển hướng các phi vụ B.52
đang từ Thái Lan hướng về mục tiêu mà TĐ2/TQLC còn đang kẹt tại chỗ. Đây là một việc
làm vô cùng khó khăn, thời hạn ấn định TĐ2 rời khỏi mục tiêu đang cạn dần, đêm lạnh mà
các cố vấn lau mồ hôi trán liên tục. Cuối cùng, cố vấn tiểu đoàn thở phào nhẹ nhõm báo cho
Đồ Sơn biết B52 đã phải “nhường” mục tiêu lại cho TĐ2. Tin loan ra khiến chúng tôi an tâm
diệt cộng, không còn lo hỏa lực của bạn từ trời rơi xuống.
Trong chiến trận, chuyện KQ bạn đánh lầm quân ta cũng không hiếm, nhưng B52 thì
chưa bao giờ xẩy ra. Bốn mươi năm sau, khi ôn lại chiến trường xưa, Đồ Sơn tâm sự:
-Khi quyết định ở lại chiến đấu mà không di chuyển theo lệnh trên, tôi biết sẽ gặp khó
khăn lắm nhưng dịch đang bao vây, không thể hy sinh thêm đồng đội vì bất cứ lý do gì. Vả lại
kinh nghiệm cho tôi biết B52 sẽ không bao giờ dám trải thảm một khi còn có người Mỹ trong
vùng mục tiêu. Lúc đó trong tay mình (TĐ2) còn có 2 cố vấn Mỹ mà.
_______________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN TQLC 2020