Page 5 - TQLC Lang Son Bui The Lan
P. 5
kỹ. Hồi Tết Mậu Thân 1968, Ông nằm trên ghế bố trong TOC để theo dõi sát tình hình từng
đơn vị, theo sát xuống đến cấp đại đội ở khắp nội ngoại thành thủ đô Saigòn.
Sau này ở ngoài Hương Điền cũng thế, thời gian Sư Đoàn TQLC hành quân ở Quảng
Trị, với cương vị là Tư Lệnh Sư Đoàn, hầu như hàng ngày Ông đều bay đến các đơn vị trực
thuộc, kể cả các đơn vị tăng phái cho Sư Đoàn, để nắm vững tình hình chiến sự cũng như đôn
đốc...Bên cạnh đó, suốt đêm Ông phải thức để lo giải quyết các văn thư để kịp chuyển về hậu
cứ. Có thể nói sức làm việc của Ông là quá sức chịu đựng của con người, cho thấy Ông là một
vị chỉ huy có ý thức trách nhiệm rất cao, có cái nhìn bao quát về mọi vấn đề. Đây là một vị
Tướng nằm ngủ trong hầm bao cát suốt thời gian 5 năm kể từ khi Sư Đoàn TQLC được giao
trách nhiệm trấn giữ miền địạ đầu giới tuyến.
Lãnh đạo chỉ huy là thế, còn về tham mưu thì Ông là bậc thầy. Tuy không theo học
một khoá viết văn hay báo chí nào nhưng Ông “edit” các bản tin chiến sự rất bài bản. Nói một
cách tóm tắt là Ông có thể viết tin tức thời sự không thua gì một phóng viên nhà nghề. Tôi rất
phục cách sửa các bản tin của Ông.
Còn một chi tiết ít người biết, thoạt nhìn hay chưa tiếp xúc thì ông mang dáng dấp của
một cấp chỉ huy nghiêm nghị, khô khan, cằn cỗi, nhưng thực ra ông có óc khôi hài rất đáng
phục, óc khôi hài của ông đã biến tinh thần làm việc của thuộc cấp đang căng thẳng trước các
tình thế gay go nguy hiểm thành bình tĩnh sáng suốt giải quyết sự việc dễ dàng. Ông cũng có
óc châm biếm của một "satirist".
MX Phan Công Tôn-Phòng Ba Bộ Tư Lệnh:
Qua gần 15 năm sống và làm việc dưới quyền Thiếu Tướng Bùi Thế Lân, tôi có nhiều
kỷ niệm vui buồn với Ông nên tôi xin ghi lại một vài chuyện để nhớ đến Ông:
Khi mới ra trường Khoá 9 Thủ Đức và được cho về Tiểu Đoàn 3/TQLC vào tháng
12/1960, lúc đó đồn trú tại trại Cửu Long, Thị Nghè, cùng trại với Bộ Chỉ Huy Liên Đoàn
TQLC. Một buổi trưa, sau khi sửa cái xe mô tô của mình, tôi chạy thử, chạy qua chạy lại mấy
lần trước khu Văn Phòng Liên Đoàn. Tôi thấy một ông mang mắt kiếng trắng, bận áo thun
với quần rằn TQLC, đứng trước khu văn phòng, chỉ trỏ vào tôi mỗi khi tôi chạy mô tô ngang
qua, làm tôi rất khó chịu. Vòng cuối cùng, tôi nghênh mặt nhìn ông rồi chạy tuốt về khu phòng
ngủ sĩ quan.
Một anh lính gác cổng trại (mà tôi quen) chạy lại chỗ tôi đang dựng cái mô tô, hốt
hoảng cho tôi biết: “Người nãy giờ chỉ trỏ tôi là Trung Uý Bùi Thế Lân, Tham Mưu Trưởng
Liên Đoàn. Ổng “dữ” lắm, ông ấy biểu tui phải bắt cho được cái thằng chạy mô tô đỏ. Anh
lính gác đề nghị tôi phải đem dấu cái xe mô tô và không được chạy vào trại này nữa.
Mấy tháng sau, Tiểu Đoàn trở về hậu cứ (trại Cửu Long) sau một cuộc hành quân, thấy
êm êm, tôi mới dám công khai chạy mô tô vào trại, lúc này mô tô đã được sơn lại thành màu
xanh. Và cũng từ đó, tôi mới biết và “nhợn cơ” Ông Mắt Kiếng!
Năm 1963, tôi và 4 anh bạn (cùng là Thiếu Uý), theo học Khoá Căn Bản TQLC tại
Trường TQLC Hoa Kỳ ở thành phố Quantico, tiểu bang Virginia, và tôi được chỉ định làm
Trưởng Toán nhóm Sĩ Quan Du Học này.
Cùng năm này, Đại Uý Bùi Thế Lân cũng đang theo học khoá Chỉ Huy và Tham Mưu
cũng chung tại thành phố Quantico. Vì là Trưởng Toán, tôi có mấy dịp ra ngoài phố Mainside,
cùng đi uống cà phê chung và chuyện trò với Ông và phát giác ra mấy điều thật là thú vị: Ông
không biết tôi là “thằng lái mô tô đỏ” năm 1960 mà ông ra lệnh cho anh lính gác cổng đi lùng