Page 3 - TQLC Lang Son Bui The Lan
P. 3
MX Nguyễn Thế Thụy Âm Thoại Viên:
Vĩnh Biệt Đại Bàng Lạng Sơn
Thưa Thầy! Từ năm 1972 đến thời điểm bây giờ, Thầy trò mình tuy gần mà xa, tuy xa
mà gần. Trước nhứt tôi xin mạn phép nói ra chuyện thật gần nhưng cũng rất thật xa, đó là vào
thời chinh chiến, bom đạn ngút trời miền Trị Thiên thì tôi được lịnh thuyên chuyển về làm
âm thoại viên cho Thầy, cũng từ giây phút đó, Thầy và tôi gần như hình với bóng, những địa
danh, những đơn vị Thầy đến thăm đều có tôi cận kề làm nhiệm vụ truyền tin. Tháng ngày
gần gũi hơn 3 năm, Thầy trò mình trực tiếp chuyện trò không hơn mười lời, còn lại tất cả đều
qua trung gian anh Đại Dương (Đ/Úy Nguyễn Quang Đan-Chánh Văn Phòng) hay anh Hồng
Hà (Tr/Úy Hạnh Tùy Viên). Sự thật là như vậy, vì giữa Thầy và tôi cũng chẳng có gì để nói
thêm ngoài mười lời không hơn không kém.
Hơn nữa, tuổi tác, cấp bậc, khoảng cách quá xa giữa Thầy và trò, Thầy và tôi gần kề
bên nhau chỉ vì nhiệm vụ. Hay nói cách khác, Thầy là vị chỉ huy, là Tư Lệnh Binh Chủng
Tổng Trừ Bị, còn tôi là người lính, nhưng tình huynh đệ đã kết nối Thầy trò mình lại để phục
vụ và thi hành bổn phận một quân nhân, Thầy và tôi tuy gần mà xa là vì vậy.
Sau ngày gãy súng, suốt gần 39 năm sau sống đời tị nạn, Thầy và tôi tuy xa mà gần.
Thầy trò mình ở cách xa nhau hàng vạn dặm, nhưng lại có nhiều cơ hội chuyện trò với nhau,
từ mẩu chuyện nho nhỏ về gia đình tới chuyện thăm hỏi về đại gia đình Mũ Xanh, ai còn ai
mất, ai khỏe mạnh, ai yếu đau Thầy đều hỏi thăm qua tôi, rồi Thầy kể cho tôi nghe chuyện
thiên hạ sự. Cứ như thế, thỉnh thoảng Thầy trò lại gọi cho nhau, tôi hỏi thăm sức khỏe của
Thầy, Thầy bảo:
-Anh tuy sống âm thầm những vẫn nhớ đến các em.
Cứ thế, mỗi lần gọi nhau, Thầy trò lại có thêm vài mẩu chuyện mới, tâm sự với nhau
những kỷ niệm buồn vui đơn vị cũ, chiến trường xưa, tôi mới hiểu Thầy thương tôi một thì
Thầy quý đồng đội tôi mười. Những câu chuyện vụn vặt ngày nay kết lại với những kỷ niệm
xưa, Thầy thức trắng đêm hướng về người lính tiền tuyến cho tôi thấy tình huynh đệ chi binh
cao vời vợi trong Thầy. Vâng, một già một trẻ, một Thầy một trò, không ràng buộc, Thầy coi
tôi như cái bóng để Thầy tâm sự những điều mà Thầy ít khi nói với ai, nói với ai chưa chắc
họ đã hiểu nên Thầy nói với trò như Thầy nói với chính mình. Tuy xa mà gần là vậy.
Cuộc đời là thế, xin hãy giữ gìn những gì mình đang có và nên cố gắng “tốt” với nhau,
ít nhất là tiếng nói, cho đến hết cuộc đời này.
Thưa Thầy Lạng Sơn: Gần 39 năm trước tôi đả làm trọn nhiệm vụ một âm thoại viên, theo
sát chân Thầy lúc an toàn, lúc hiểm nguy, tôi không chùn bước, kể cả lúc tất cả không còn lối
thoát nên tôi đã quyết định theo Thầy sang tận xứ này. Rồi gần 39 năm trở lại đến bây giờ và
mãi mãi, tôi vẩn kính mến, quý trọng Thầy, dù rằng Thầy không còn là Đại Bàng Lạng Sơn,
không còn là Tư Lệnh Binh Chủng Tổng Trừ Bị, SĐ/TQLC, bởi vì ở cương vị nào thì trong
Thầy cũng đầy lòng nhân nhưng ngoài mặt thì nghiêm khắc.
Sáng 14 tháng 1 năm 2014, lúc 10:03 am, chị Huy Lễ gọi báo tin buồn ông Thầy đả
trút hơi thở cuối cùng của cuộc đời! Nhận tin... lòng dạ tôi buồn sâu lắng, bao nhiêu kỷ niệm
với Thầy dồn dập đến trong tôi, thế là xong một đời người!
Ước nguyện của tôi đã là sự thật, xin cảm ơn Thượng Đế đã ban cho Thầy đời sống
thanh bình vĩnh cửu, Thầy ra đi nhẹ nhàng thảnh thơi như tôi hằng ước nguyện như thế cho
thày, cho chính tôi. Rồi mai này tôi sẽ khăn gói lên San Jose đưa tiễn chân Thầy lần cuối cùng.