Page 175 - DSST2020
P. 175
171
cho chàng biết cuộc sống ở nhà cũng tạm ổn Thời hạn ấn định thăm nuôi đã hết. Tên
định, chỉ có những năm tháng đầu tiên, lúc cán bộ nhắc nhở Vinh phải vào trại lại.
chàng vừa vào tù mới bi đát, tưởng chừng Chàng hôn vội hai con, từ giã Ngọc rồi đứng
không sống nổi. Vinh hỏi chuyện học hành lên. Ngọc chỉ cho chàng hai giỏ lát đựng đồ
của con, Ngọc nói là nàng có cho con trai đi ăn tiếp tế để dưới chân bàn :
học thêm võ và đàn guitar. Còn Mi Mi thì
chưa định cho cô bé học gì thêm ngoài môn - Anh mang hai giỏ này vào. Hàng tháng em
Anh Văn. Bỗng nhiên, Ngọc khoe với chồng sẽ lên thăm. Anh nhớ giữ gìn sức khoẻ và viết
: thư về cho mấy mẹ con em.
Vinh mang hai giỏ quà đi vào trại. Ngọc
- Anh biết không, Mi Mi từ lớp Một đến giờ
học rất giỏi, năm nào cũng được làm trưởng và thằng con trai vẫn đứng trong nhà khách,
lớp. Cô bé “hách” lắm đấy. chỉ có bé Mi Mi lẳng lặng đi theo chàng.
Vinh quay lại, con bé vẫy vẫy tay kêu :Ba,
Vinh khen con : Ba. Lòng Vinh quặn lại, con đường đất đỏ
trước mặt bỗng nhoà đi...Vinh tiếp tục bước
- Con học giỏi, ba rất mừng.
mà chân dường như có ai níu lại. Chàng đi
Khi khen con như thế, Vinh nghĩ đến tương một quãng nữa rồi đặt hai giỏ quà xuống đất,
lai của nó, của tất cả những con em của nhìn ngược lại phiá sau. Bé Mi Mi đứng trên
những người đi cải tạo như chàng. Vinh biết bờ tường đá, đưa tay vẫy chàng, la thật lớn
điều không thể tránh được là chúng nó sẽ Ba, Ba. Âm thanh của hai tiếng Ba, Ba kéo
chịu dưới sự giáo dục của một nền học vấn dài, ngân vang trong tai Vinh, theo chàng vào
khác hoàn toàn với những gì chàng đã học cho đến phòng giam và những tiếng kêu Ba,
thuả xưa, lúc chàng bằng tuổi chúng nó bây Ba ấy còn đọng lại trong óc chàng suốt nhiều
giờ. Chúng nó sẽ bị nhào nặn, nhồi nhét vào ngày sau đó. Buổi chiều hôm ấy, Vinh mời
đầu những thù hận, những điều sai sự thật người bạn cùng đứng chống cuốc với chàng
lịch sử, ít hay nhiều, muốn hay không cũng nghỉ mệt lúc trưa ngoài hiện trường lao động,
sẽ làm giảm đi một phần lòng kính trọng, sự ăn với chàng một bữa cơm. Vinh nói với anh
hãnh diện của chúng đối với cha ông chúng ta :
trong cuộc chiến vừa qua. Đó là một điều đau - Anh biết không, con bé mặc cái áo đầm sọc
xót, cho nên Vinh dặn vợ phải dạy con mỗi mà hồi trưa tôi nói với anh rằng tôi nghi nó
ngày, nhắc nhở chúng nó thường xuyên về là con gái của tôi, lúc ra thăm thì nó đúng là
đời sống trước kia. Khi Vinh dặn vợ những con gái tôi thật anh ạ.
điều ấy, chàng cũng mường tượng ra ngày
chàng được trở về, công việc đầu tiên và Anh bạn của Vinh tròn xoe mắt :
ngay tức khắc là phải tìm đường cho các con
rời bỏ vùng đất “ung thư” này liền. - Trời đất, nó đúng là con gái của anh đấy hả
?
Huỳnh Văn Phú
_______________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN TQLC 2020