TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIỆT NAM

            

                                   

Chuyện đầu năm:

Những điều cần phải nói

      Chúng ta đang bước vào những ngày tháng đầu năm dương lịch với cái lạnh se thắt của mùa đông xứ người. Tuyết trắng bao phủ dày đặc hầu hết tiểu bang Colorado, nặng nhất là thành phố Denver, gần 5000 khách du hành đă gặp khó khăn trong việc t́m một pḥng khách sạn để có thể ngủ qua đêm, chờ đợi để được trở về nhà. Hơn 2000 chuyến bay tới và đi đă bị huỷ bỏ. Năm nào cũng vậy, cũng trong cái lạnh đông đá của mùa đông Texas với nhiều cơn mưa dầm rỉ rả suốt đêm ngày, gia đ́nh chúng tôi cũng có những người thân từ các nơi trở về, đa số từ thành phố Pineville, miền Bắc Louisiana, nơi đầy kỷ niệm của gia đ́nh tôi lần đầu tiên đến Mỹ. Không bà con thân thích nhưng qua những ngày tháng chập chững làm quen nơi xứ lạ quê người, chúng tôi đă trở thành tri kỷ với nhau. Bà chủ Ann nơi cái vườn ương cây “Nursery” tôi làm hơn 15 năm về trước, vẫn c̣n liên lạc thường xuyên với gia đ́nh chúng tôi. Cứ mỗi độ Giáng sinh về chúng tôi đều nhận được một cách đều đặn những lời chúc mừng “Merry-Christmas”. Xin cám ơn trời, cám ơn đời, cám ơn người đă cho gia đ́nh chúng tôi có được cuộc sống hôm nay.

Thời gian trôi đi quả quá nhanh so với cuộc sống của một đời người. Có nhiều điều muốn làm nhưng thời gian không cho phép, nó cứ vùn vụt qua đi dù muốn hay không, ngày tháng cứ rượt đuổi theo ta phía sau lưng. Ta càng chạy nó càng đuổi, làm sao tránh được số trời! Kiếp người như ḍng thác cuồng lưu muôn đời chảy ra biển cả cùng với rác rưới, rong rêu, “bôn ba đáo hải bất phục hồi”.

Tôi c̣n nhớ bài hát quen thuộc lúc c̣n đi học do ca sĩ Elvis Phương hát “Năm 2000 năm, Anh c̣n ǵ? Tôi c̣n ǵ?.” Hồi đó ai cũng tưởng là chuyện hoang đường, c̣n xa lắc, xa lơ, ai nghĩ đến làm ǵ? Thế mà bây giờ đă là năm 2007 rồi! Tôi vẫn c̣n sống, vẫn c̣n đi làm, vẫn c̣n có trái tim rung động, vẫn c̣n biết yêu và biết ghét,vẫn c̣n bầu nhiệt quyết chân thành đối với bạn bè, quê hương tổ quốc.

Trong những ngày tháng đầu năm dương lịch nầy, chúng ta cần phải cùng nhau ngồi lại, cùng nhau nói để mà thông cảm chia sớt cho nhau những trăn trở, những điều phiền muộn mà ít bao giờ chúng ta dám nói công khai v́ sợ mất ḷng, mặc dầu đó là những sự thật. Hăy nói ra điều xin lỗi nếu có với tất cả mọi người, không có ǵ phải ngại v́ ai dám tự hào ḿnh là con người hoàn hảo đâu?

Ông bà ta thường dạy là phải lưạ ăn, lựa nói làm sao cho vừa ḷng nhau, ai trong chúng ta cũng đều muốn những điều thật, ghét những điều gian trá phản bội, nhưng khổ thay sự thật thường hay mất ḷng. Trong sở tôi làm, có anh bạn đă gần 70 hơn tuổi nghỉ hưu, anh thường tâm sự c̣n sức, c̣n cày để khi về già anh ta sẽ về VN hưởng thọ. Một anh Việt Nam c̣n trẻ khác, nghe ngứa miệng, chán tai liền nói thẳng rằng: “Bác 70 tuổi rồi mà chưa chịu già, th́ chừng nào nữa?”. Lẽ dĩ nhiên là anh tức giận lắm, nhưng cuối cùng anh cũng phải buông tay, chịu ngồi xe lăn sau một cơn bạo bệnh cách đây vài tháng.
     Ai cũng muốn ḿnh trẻ măi không già, sửa mủi, sửa mắt, căng da, căng bụng, căng mặt, tốn biết bao tiền của, nhưng già cứ già. Cuộc đời là vậy, nhưng c̣n sống là c̣n hy vọng, lạc quan, c̣n muốn hoàn tất những công tŕnh c̣n đang dỡ dang trong suốt cuộc đời; c̣n muốn trông thấy và góp sức để bảo vệ điều thiện, dẹp bỏ những kẻ bất nhân, sâu mọt cặn bă của xă hội mà ḿnh đang sống. Và v́ vậy, chúng ta hăy mạnh dạn thẳng tay để nói lên điều thật, hăy đứng thẳng lưng trực diện với những kẻ ngoan cố, những nhà đấu tranh dân chủ trong nước, dù đang gặp nhiều khó khăn, trước họng súng, lưỡi lê đe dọa từng ngày từng giờ, nhưng họ vẫn can đảm liều ḿnh để nói lên sự thật, một sự thật vô cùng đau xót cho cả dân tộc VN.

C̣n chúng ta, những công đồng, những tổ chức hội đoàn, những Khu hội tù nhân chính trị, những HO, những chiến sĩ quả cảm của QLVNCH ngày nào, chúng ta phải làm ǵ để góp sức cùng những chiến sĩ đấu tranh trong nước hầu dẹp tan chế độ CS bạo tàn ấy, v́ một ngày, một giờ CS c̣n, là một ngày một giờ toàn dân VN c̣n thống khổ. Chúng ta không thể đấu tranh đ̣i tự do dân chủ cho người dân trong nước tiếp theo kiểu” đường xưa lối cũ” của hơn 30 năm qua, mà chúng ta phải theo biến chuyển thời cuộc, đổi mới từng ngày, từng giờ. Chúng ta đă làm được nhiều việc, và chúng ta cũng đă bỏ sót một số việc khá quan trọng ở khắp nơi, cũng như nơi địa phương DFW mà chúng ta đang ở. Việc tờ “ Thời báo Texas” cách đây gần 10 năm đă bị cộng đồng tại địa phương tẩy chay, v́ đă đưa h́nh đoàn người CS với xe đạp, nón cối, dép râu cùng nhau hướng về phía mặt trời cho VN một ngày mai tươi sáng, trên trang b́a của một số báo, cùng với chủ trương của ông chủ nhiệm: “Hăy cùng nhau dẹp bỏ quá khứ để hướng đến tương lai”. Ông chủ nhiệm cũng đă kiện thưa ra ṭa án một số người, trong đó có các tờ báo có lập trường chống Cộng đă cùng đồng thanh lên tiếng, nhưng rồi chẳng có ai xử, mất tiền, mất danh thôi đành lui về bóng tối.  Báo Người Việt Dallas đă đứng ra ngoài trong sự tẩy chay nầy.Ngược lại, trong số báo 284 ngày 12-10-07, báo Người Việt Dallas đă cho đăng một bài thơ”Xin kiếu đạo luật nhân quyền” của tác giả Người Hà Nội,và một bài viết khác của tên Lê Quốc Tuấn  “Vài suy nghĩ về cái chết của cựu TT Nguyễn văn Thiệu”.Nội dung cả 2 bài đều đă nhục mạ QLVNCH và Người Việt tỵ nạn CS tại hải ngoại, ca tụng  CS đă chiến thắng giải phóng miền Nam. Cộng Đồng, hội đoàn, đồng hương đă phản ứng mạnh mẽ, đă có cuộc họp đặc biệt của hầu hết các hội đoàn đồng hương tại thư viện Library đường Newyork, thành phố Arlington TX.Cuối cùng báo Người Việt Dallas nhận lỗi và lên tiếng “xin lỗi” 2 lần trong các số báo 287 và 288 vào đầu tháng 11 năm 2001  Chuyện của một tờ báo “Trẻ” xảy ra cũng vào thời điểm nầy năm ngoái khi đăng giùm một thông báo của Khu Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị “tổ chức gây quỹ dời mộ tử sĩ VNCH và yểm trợ TPB tại quê nhà”, ban biên tập tờ báo đă sửa lại bản văn, xóa bỏ hẳn những danh từ lên án sự nhẫn tâm, ác độc của CS. Đó là một việc làm sai trái và quá lộ liễu của tờ báo trên trong việc tiếp tay củng cố chế độ CS. Người dân đă có những phản ứng khá mạnh, trông chờ vào sự phản ứng đối phó của các cộng đồng hội đoàn, nhưng buồn thay sự việc rồi cũng được ch́m xuồng qua một thông cáo “quá yếu” của khu hội TNCT và sự đính chánh, xin lỗi” lấy có” của tờ báo nầy.

Khi ra trận chiến đấu, chúng ta rất dễ dàng chỉa súng về phía kẻ thù trước mặt, v́ chiến trường nào cũng có chiến tuyến rơ ràng. C̣n ở đây, trong những trường hợp nầy bạn thù lẫn lộn, cần sự sáng suốt và ḷng ngay thẳng của mỗi một chúng ta. Tục ngữ VN đă dạy ta: “Người chê ta mà chê phải tức là bạn ta, c̣n người nịnh hót là kẻ thù địch ta vậy”. Gặp điều phải cứ nói dù phải bị mất ḷng, thà mất ḷng trước, được ḷng sau.

Và bây giờ một sự tệ hại khác vừa mới xảy ra, nó rơ ràng như ban ngày khi có tờ báo đăng một bài báo của Việt Cộng từ trong nước. Với những kinh nghiệm đau thương của lần trước, Cộng đồng, hội đoàn, những tổ chức chống Cộng tại đia phương phải làm ǵ?, Khi người dân đă có nhiều bất b́nh, phản đối khắp nơi. Trên tờ báo Kiến Thức số 149 ra ngày 14-12-06, ban biên tập của tờ báo nầy đă “bợ nguyên con” bài “Wilfred Burchett, nhà báo của những cuộc chiến” của tác giả Việt Cộng có tên là Minh Châu từ trong nước. Đầy đủ với những h́nh ảnh “bác Hồ” bắt tay cùng nhà báo phản chiến nầy, với h́nh của môt tên “Bù Chét” đội nón lá, mang khăn rằn ở địa đạo Củ Chi. Bài báo hết ḷng ca tụng và khâm phục tên tội đồ dân tộc” Hồ chí Minh”. Wilfred Burchett là một tên phản động cực kỳ nguy hiểm người Úc trong cuộc chiến VN, y đă bị chính phủ và nhân dân Úc tẩy chay, nhưng lại được Cộng đồng phản chiến khắp nơi ca tụng như một vị anh hùng. Dù vô t́nh hay cố ư th́ sự việc nầy, chúng ta, tất cả mọi người Việt tỵ nạn CS đều không thể tha thứ được. Một sự quên ơn bội nghĩa trắng trợn với những chiến sĩ VNCH và đồng minh đă anh dũng nằm xuống cho lư tưởng tự do, dân chủ. Những TPB cô nhị quả phụ, hơn 85000 nạn nhân đă bỏ ḿnh trong cuộc vượt thoát t́m tự do, đây là cái tát khá đau điếng mà ban biên tập tờ báo “Kiến Thức” đă dành cho như là một món quà ưu ái đầu năm mang đến cho đồng hương tỵ nạn.

Chúng ta không thể vui với những đêm Xuân hội ngộ, những tổ chức ái hữu họp mặt cuối năm, những chương tŕnh đại nhạc hội mừng Xuân khổng lồ với 5,3 ngàn người tham dự, khi mà bên ta, nơi địa phương mà chúng ta đang sống c̣n quá nhiều rác rưới, dơ bẩn, c̣n quá nhiều những tên VC nằm vùng luôn ŕnh rập đánh phá ta hàng ngày, hàng giờ.

Người lính ngoài chiến địa sẽ không bao giờ bị giết bằng những tên đầu sỏ lănh đạo trung ương, mà là đă chết v́ những tên bắn lén, bọn du kích hèn nhát. Đây là một trong những việc mà người Quốc gia cần phải làm ngay, không thể chờ đợi chần chờ. Chưa bao giờ mà chữ nghĩa VN được đầy đủ sung túc bằng lúc nầy tại vùng DFW, đă có nhiều tờ báo lá cải xuất hiện, bên cạnh những tờ báo lớn” bề thế” có lập trường chống Cộng lâu đời. Nhiều người vẫn nói “Thất nghiệp đi làm báo, anh thợ hớt tóc ế quá ra làm báo, qua Mỹ c̣n trẻ chẳng học được trường lớp chữ Việt nào cũng ra làm báo, báo làng, báo xóm, báo hại, báo đời, đầy rẫy khắp nơi.” Chữ nghĩa toàn cắt dán khắp nơi, miễn sao cho tờ báo ḿnh được đầy đủ ra đúng hạn kỳ, bất kể bài vở phát xuất từ đâu, nhưng nếu từ các báo VC trong nước càng tốt.

Chưa hết quư vị cứ để ư mà xem, những chữ, những từ đều rập khuôn theo kiểu lớp ba trường làng Việt Cộng. Cũng báo “Kiến Thức” số 150 ra ngày 21-12-06 mới đây, trang 24, có bài viết với hàng tít lớn: “Jackie Kennedy mỹ nhân ở nhà Trắng”, nghe chướng tai gai mắt làm sao, thay v́ gọi đó là “ṭa Bạch Ốc”như người Việt quốc gia chúng ta. Ở chế độ CS cái ǵ cũng khác lạ dị đời, chúng ta gọi “trực thăng”th́ họ nói “tàu bay lên thẳng”, chúng ta gọi “bạch thư” th́ họ gọi là sách “Trắng”.Chúng ta gọi TQLC th́ chúng nói là “ lính thuỷ đánh bộ”

Ngoài phương diện thông tin tuyên truyền, bắt tay thông vận với người Việt hải ngoại bằng các chương tŕnh “duyên dáng”, hầu ḅn rút tiền của kiều bào qua chương tŕnh khúc ruột ngàn dặm, CS c̣n dùng tiền của nhân dân đóng góp, tung một lực lượng hùng hậu hầu làm suy yếu tiềm năng chống Cộng của Người Việt Quốc Gia hải ngoại qua nghị quyết 36.

Về phía ta, những kẻ bán lương tâm cho quỷ dữ cần ǵ nữa mà đứng về phía quốc gia, cần ǵ nữa để mà chống Cộng cho thiệt thân.Về VN cưới vợ, hưởng thụ , vui sướng, phè phởn , sớm quên đi cái quá khứ đau đớn tủi nhục của ḿnh, sống chết mặc bây tiền thầy bỏ túi, đó là lư tưởng của những kẻ phản bội. Những tṛ ma giáo đang mang trên ḿnh cái vỏ bọc “Truyền thông báo chí” để quậy phá cộng đồng. Thay v́ cùng nhau “chống Cộng”, họ lại “cùng nhau chống đỡ”, theo kiểu trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Có những tờ báo vô thưởng vô phạt, nói toàn chuyện ăn nhậu, vui chơi thâu đêm suốt sáng, lại cũng có những tờ báo tệ hại hơn nữa thường ca tụng chế độ CS rơ rệt, bằng những h́nh ảnh quê hương VN yêu dấu, những chuyến du lịch đầy thần tiên ở một xứ sở giàu mạnh. Buồn thay tất cả những lọai báo “lá cải” đó, chẳng bao giờ giúp, và cũng chẳng khi có một ḍng chữ nào có lợi cho người quốc gia, họ b́nh chân như vại trước những hiểm nguy anh hùng của các nhà đấu tranh trong nước, họ ngoảnh mặt làm ngơ với công tác giúp một bàn tay xây dựng cộng đồng, họ chẳng cần biết ǵ về “Ngày quốc hận 30-4, hay ngày Quân lực 19-6”; họ cũng chẳng có một tấm ḷng nhân đạo nào với các tổ chức “Nhớ ơn Anh, người TPBVNCH” Văn công Việt Cộng có xuất hiện ca hát, đây là dịp tốt để họ đăng quảng cáo kiếm tiền. Cờ Việt Cộng có treo đầy rẫy khắp nơi cũng chẳng ăn thua ǵ tới họ.Vậy th́ họ là ai? Hỏi tức là trả lời vậy.Về mặt nổi họ sống được nhờ vào ḷng hảo tâm giúp đỡ của đồng hương qua các cơ sở quảng cáo, thương mại, c̣n mặt ch́m, chắc cũng có nhiều vấn đề cần phải lưu tâm, rồi cũng sẽ phải được nói ra... Chắc chắn là phải có người nói giùm!Theo một “Thư cáo Lỗi”đăng trong Kiến Thức số 151 trang 82 qua sự can thiệp của 2 Cộng Đồng, đây là một việc làm tốt nói lên được thiện chí đón nhận mọi ư kiến xây dựng về phía đồng hương, mặc dầu lời lẽ có vẽ không được thoăi mái lắm,c̣n nhiều điều ấm ức trong ḷng”Chúng tôi khẳng định không bao giờ đề cao hay ủng hộ bất cứ chế độ, chủ nghĩa và nhân vật độc tài nào,cũng như không bao giờ chấp nhận những điều đă đi ngược lại quyền làm người của Thượng Đế đă trao ban cho mỗi người chúng ta. Báo Kiến Thức xin chân thành cám ơn quí độc giả, các bậc trưởng thượng, các vị CTCĐ đă nhắc nhở và cảm thông với những khó khăn của tờ báo.Trong tương lai, chúng tôi sẽ cố gắng cẩn trọng hơn hầu tránh những sơ sót đáng tiếc ngoài ư muốn nầy.”Mặc dầu đây cũng là cách chạy tội chung chung, không xác định được lập trường rơ rệt của ḿnh về phía nào “Quốc gia” hay CS Nhưng qua sự việc xin lỗi nầy, chúng ta thấy báo Kiến Thức đă thể hiện một tinh thần phục thiện đáng khen, bên cạnh những ngoan cố đáng trách của một vài tờ báo khác.Hăy đứng cùng chung chiến tuyến với Người Việt Quốc Gia để cùng nhau góp tay xây dựng cộng đồng, hăy tiếp sức cùng các nhà đấu tranh dân chủ trong nước hầu cứu dân tộc khỏi cảnh lầm than, những việc mà báo Kiến Thức cùng nhiều “tờ báo khác” đă không bao giờ làm từ lâu!

Mùa Xuân là mùa đoàn tụ, mùa của tuổi trẻ vương lên, nhưng đó cũng là mùa tàn tạ của những người già, một khoảng thời gian của tuổi trẻ tiến lên, là một khoảng thời gian ngắn thêm của người già gần ḷng đất mẹ. Ai trong chúng ta cũng đều cầm sẵn trong tay một vé tàu suốt, một chuyến chỉ có đi mà chẳng bao giờ có vé hồi. Ai trong chúng ta mà không hănh diện về ḍng tộc và quê hương đất nước của ḿnh, dù không nói ra nhưng trong ḷng mỗi một chúng ta vẫn c̣n ầm ỉ cháy t́nh yêu thương nồng nàn cao đẹp ấy, nó sẽ trổi dậy và bộc phát mạnh mẽ, nếu cần phải hy sinh cả tính mạng để bảo vệ bảo vật vô cùng thiêng liêng đó.

Cuộc chiến đấu của QLVNCH trước đây là chính đáng trong việc bảo toàn chính nghĩa quốc gia. Gần 300 ngàn chiến sĩ anh hùng cùng hơn 58,000 binh sĩ Hoa Kỳ và đồng minh đă hy sinh trong cuộc chiến đấu anh dũng ấy. Người CS với sự giúp sức của cả khối CS quốc tế, đă phản bội những lời cam kết, và đă gian trá trong cuộc chiến thắng nầy. Ngày nay dù lịch sử đă sang trang, dù người CS vẫn c̣n đang ngự trị trong nước, nhưng tiếng nói của chính nghĩa về sự chiến đấu sống c̣n của cả Quân và Dân miền Nam đă được ngời sáng. Sự bạo tàn của CS đă và đang bị cộng đồng quốc tế lên án tẩy chay. Những người lính tham dự trong cuộc chiến tương tàn đó của cả hai miền đều đă và đang lần lượt ra đi, nhưng rơ ràng chính nghĩa lúc nào cũng đứng về QLVNCH.

Các chiến binh CS đă một thời bị lừa dối trong đoàn quân tham chiến, nay đă thật sự sáng mắt, thức tỉnh cùng nhau lên án cuộc chiến tranh đó và đă có cái nh́n thiện cảm với người lính QLVNCH. Một số trong họ nay là những nhà lănh đạo cho các phong trào đấu tranh Dân Chủ tại Việt Nam. Cựu chiến binh Nguyễn khắc Toàn, cựu đại tá Phạm quế Dương, nhà văn Hoàng Tiến, cố trung tướng Trần Độ... Bất cứ một cuộc chiến tranh nào cũng có hai phía thù nghịch, giữa chính nghĩa và phi nghĩa, giữa công lư và sự bạo tàn, thời nào cũng có những kẻ lợi dụng thời cơ can tâm chạy theo giặc.

Trong cuộc chiến hơn 20 năm bảo vệ tự do miền Nam Việt Nam, chúng ta bị thua trận v́ nhiều lư do, nhưng góp phần không nhỏ về việc chiến thắng của CS là những tên VC nằm vùng, những nhà tu phản chiến, những Huỳnh văn Trọng, Vũ Ngọc Nhạ, Nguyễn hữu Hạnh, Thích trí Quang, Thích nhất Hạnh, họ là những kẻ ăn cơm quốc gia thờ ma CS. Nước Mỹ có ứng cử niên tổng thống bị thất cử, thượng nghị sĩ John Kerry của tiểu bang Massachusette, có cô đào hát bóng Jane Fonda sang tận Hà Nội mặc đồ bộ đội CS bên giàn phóng hỏa tiễn để triệt hạ không lực Hoa Kỳ, hết ḷng tâng bốc Hồ chí Minh và lên án đế quốc Mỹ xâm lược, y thị đồng t́nh với kẻ địch, hô hào biểu t́nh phản chiến để người dân Mỹ làm áp lực chính phủ Mỹ sớm rút chân ra cuộc chiến đó. Đối với chiến sĩ Hoa Kỳ đây là một hành động phản bội, và chính bà cũng đă bị những người cưụ chiến binh nầy nguyền rũa, phun nhổ bọt nước miếng vào mặt cách đây 2 năm trong một buổi ra mắt sách tại Kansas.

Nước Úc cũng có tên đại cực kỳ phản chiến từ đời cha tới đời con, Wilfred Burchett , suốt đời cho đến khi nhắm mắt vẫn c̣n xem tên đại bịp Hồ chí Minh là thần tượng, một trong những tên dơ bẩn nhất của cả dân tộc Úc Đại Lợi.

Trong những ngày đầu năm dương lịch nầy, cầu xin ơn trên và hồn thiêng sông núi hăy độ tŕ cho các nhà đấu tranh Dân Chủ đang bị cầm tù, dù trong nước hay tại hải ngoại, mong sao cho công cuộc đấu tranh giải thể chế độ được mau chóng thành công. Mong sao cho anh hùng dân tộc Lư Tống sớm được xét xử bởi sự sáng suốt, quang minh chính đại của các quan ṭa Thái Lan. Hăy xót thương những giọt nước mắt hiếu thảo của hai người cháu gái, con của Vơ Đức Văn, cùng khóe mắt đă cạn khô của bà mẹ già tuyệt vọng mong ngóng ngày mẹ con đoàn tụ. Chiến hữu Vơ Đức Văn, một chiến sĩ kiên cường, một người Việt Nam mang quốc tịch Hoa Kỳ đă tốt nghiệp đại học,vượt biên đến Mỹ năm 1980, vừa mới bị bộ ngọai giao Hoa Kỳ dẫn độ sang Thái Lan về tội đặt bom không ng̣i nổ nơi ṭa đại sứ VC vào tháng 6 năm 2000, sau hơn 5 năm tranh tụng với sự hết ḷng yểm trợ của đồng hương.

Trong cuộc đấu tranh v́ chính nghĩa của chúng ta, thuận lợi th́ ít mà khó khăn th́ quá nhiều. Dù chúng ta đang sống tự do nơi đất nước Hoa Kỳ, dù mới đây ông Micheal Marine đại sứ tại VN, đă tuyên bố thẳng thừng là những nhà đấu tranh dân chủ, đang trực diện với nhà cầm quyền CSVN là những người yêu nước. Chẳng ai có thể yêu đất nước chúng ta bằng chính người Viêt Nam chúng ta, như người Mỹ họ cũng yêu đất nước Hoa Kỳ của họ.

Chúng ta cám ơn những dân biểu, những thượng nghị sĩ, những cựu chiến binh Mỹ đă hết ḷng sát cánh cùng cộng đồng chúng ta trong cuộc đấu tranh nầy. Đừng nản ḷng khi thấy tổng thống George Bush đứng bắt tay Nông đức Mạnh dưới bức ảnh cáo già Hồ chí Minh, bên cạnh lá cờ máu. Nhưng rơ ràng là chúng ta sẽ phẫn uất khi có những kẻ theo đớm ăn tàn, ăn cơm quốc gia thờ ma CS, những kẻ ném đá giấu tay làm cản trỡ cho cuộc đấu tranh chung nầy.Thay v́ chống Cộng, họ lợi dụng phương tiện truyền thông để chống đỡ, tuyên truyền cho chế độ CS, kéo dài thêm những mảnh đời cơ cực, oan ức, lầm than của 80 triệu người dân trong nước.

Con người sống được không chỉ bằng thực phẩm, bằng bánh ḿ, phô mát, mà cần phải có những thứ khác giá trị cao quư hơn, đó là ḷng tự trọng của ḿnh đối với tha nhân, t́nh yêu thương dân tộc, đất nước. Chúng ta phải biết v́ sao chúng ta có mặt ở đất nước nầy, nhờ ai chúng ta có được cuộc sống tiện nghi đầy đủ hôm nay. Không biết nhớ ơn những chiến sĩ VNCH đă nằm xuống cho cuộc chiến đấu v́ chính nghĩa đó, chúng ta rơ ràng là kẻ phản bội, không xứng đáng giá trị cao quư của một người Việt Nam.

Điều mong muốn cuối cùng của tôi trong bài viết đầu năm nầy, ma quỷ nào cũng sẽ lui vào bóng tối, những rác rưới dơ bẩn tại địa phương nầy sẽ bị đồng hương quét dẹp sạch sẽ, tất cả cùng nhau hướng về VN bằng tất cả tấm ḷng, hầu hỗ trợ mạnh mẽ cho các nhà đấu tranh trong nước. Chắc ai trong chúng ta cũng đều thuộc nằm ḷng câu thơ sau đây của một nhà văn tiền chiến: “Yêu ai cứ bảo là yêu, dù ai cầm dao dọa giết cũng không nói ghét thành yêu.”

Chúng ta đang đi những bước cuối đời ḿnh, những người lính già xa quê hương ở tuổi trên dưới lục tuần, một ân huệ ưu đăi của thượng đế, sống ngày hôm nay nhưng chẳng đoán được ngày mai. Trong bài viết của tác giả Huy Phương: “Xin hăy làm việc ấy hôm nay”, đừng bao giờ chờ cơ hội, mà chính mỗi ngày là một cơ hội. Những ǵ tôi muốn xem, muốn nghe, muốn làm, tôi sẽ thực hiện ngay hôm nay. Xin đừng hẹn lại một điều ǵ, cất giữ một vật ǵ, thậm chí nếu cần nói yêu ai, xin hăy nói hôm nay, ngày mai đă muộn rồi! Xin cám ơn anh bạn Huy Phương, tôi đă làm đúng lời anh, tôi đă nói tất cả những điều ấm ức trong ḷng, tôi đă làm chuyện nầy thay cho những người bạn khác, những đồng hương tỵ nạn CS của tôi để nói lên những điều thật. Xin kính chúc tất cả được nhiều sức khỏe, an khang, hạnh phúc. Hăy cùng tôi chia sẻ những thanh thản tâm hồn ḿnh v́ chúng ta đă mạnh dạn nói lên được “Những điều cần phải nói”.

 

Arlington, những ngày đầu năm 2007

Mũ xanh Phạm văn Tiền

 

 

 

 

 

E-mail the Webmaster with questions or comments about the Web site