 |
Anh có biết không, gặp anh lần thứ
nhất,
Khi về trại tù B́nh Điền, tôi nằm
sát bên Ḱnh Ngư Nguyễn Trọng Tường. Những buổi tối hai thằng
dựa lưng vào mái vách bằng tranh, chỗ đầu nằm, kể cho nhau nghe
chuyện trên trời dưới đất. Nhưng nhiều nhất vẫn là những chuyện
của rằn ri.
Thằng Tường nó có lối nói chuyện
lạ đời mà rất là hấp dẫn. Nó nói về anh mà nhập đề và kết luận
th́ lững lơ như nhau, đủ để cho người nghe thắm thía và ngưởng
mộ về nhân vật mà nó đang kể...
Nó nhập đề như thế này:
ĐM, thằng Huy Râu....
Thân bài: Nó nói một tiếng đồng
hồ về anh.
Nó kết luận:
ĐM, thằng Huy Râu...
Thằng Tường nó phục anh, nó mến
anh, c̣n tôi nghe nó nói măi về Cao Xuân
Huy, đâm ra ghiền. Mặc dù chưa một lần gặp mặt.
Anh có biết không,
gặp anh lần thứ hai,
Vừa đặt chân lên xứ Mỹ, tôi xin
vào làm việc cho một nhà in. Sau một thời gian khi biết tôi là
TQLC, một hôm người máy trưởng hỏi tôi:
-Anh Ngôn TQLC, anh có quen Cao
Xuân Huy không?
Tôi nghe xương sống ḿnh nỗi gai.
Chắn là Cao Xuân Huy mà thằng Tường đă kể cho ḿnh nghe trong tù.
Tại sao thằng máy trưởng này biết Cao Xuân Huy? Chẳng lẻ Cao
Xuân Huy "khét tiếng" như vậy à. Trả lời không quen Cao Xuân Huy
th́ quá xệ với thằng máy trưởng. C̣n nói quen th́ là ḿnh nói
dóc. Thôi, th́ đành chịu mang tiếng là nói dóc vậy.
Tôi đă trả lời trơn lu như cá
trên chui ống:
-Cao Xuân Huy hả? Bạn thân của
anh ở Tiểu Đoàn 4 TQLC!
 |
Hôm sau thằng máy trưởng đi làm
và đưa cho tôi một quyển sách mỏng và nói anh Ngôn đọc đi. V́
bận làm việc, tôi không đọc chữ nào. Đêm về, ngồi dựa lưng vào
cái headboard, tôi đọc một mạch từ trang đầu cho tới trang cuối...
Tôi gấp quyển sách lại, đặt trên
đùi của ḿnh. Bải biển Thuận An ngày 26 tháng ba, đang cuồn cuộn
trở về, Tháng Ba Gảy Súng Cao Xuân Huy.
Tường ơi, mày nói đúng, chuyện
đùa vui trong quá khứ như là một tiên tri cho một số phận được
lưu danh.
Anh có
biết không, gặp anh lần thứ ba,
Houston, đang ngồi
nhậu cùng hơn 20 TQLC tại khu Hồng Kông. Thằng Hiếu bổng nói lớn:
Ê! Ngôn, Cao Xuân Huy ḱa
Tôi lại nỗi gai xương sống, anh
ngồi xuống bên tôi. Tôi muốn nói ở đây là cái chậm răi của phong
cách, cái nụ cười của anh làm cho người gặp mặt lần đầu tiên
không cần phải pḥng thủ. Cao Xuân Huy, phong thái của con sư tử
già vừa thức giấc nh́n cuộc chơi bên kia đồi như là một ảo ảnh,
một phù du, không nuối tiếc.
Anh có biết không, gặp anh lần
thứ tư,
Hơn 50 chục thằng
đang nhậu trên Đồi Gió, nhà thằng Khoẻ Hắc Long ở San José,
thằng Liêm Ó Biển, tụi tôi gọi nó là Liêm Đan Mạch, nó la lớn
như 130 ly:
Ê! Trần Như Hùng, Cao xuân Huy
bây ơi!
Anh và Trần Như Hùng đến.
Vẫn phong thái của con sư tử già
vừa thức giấc nh́n cuộc chơi bên kia đồi như là một ảo ảnh, một
phù du, không nuối tiếc.
Một Tháng Ba Gảy Súng, một Cái
lưởi câu...một...đủ để cho anh rong chơi nơi cuối trời quên
lăng.Phù du như bọt biển Thuận An phải không anh Huy?
Ngôn Sói Biển